Kế Hoạch Hoàn Hảo

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi, vội lên tiếng giải thích: “Thật ra em…”

 

Nhưng anh lập tức ngắt lời tôi: “Nếu cô muốn được bồi thường, cứ việc nói. Còn những thứ khác thì đừng mơ tưởng.”

 

Tôi cố gắng hiểu ý anh: “Anh nghĩ em đến tìm anh vì tiền sao?”

 

Hạ Nam Tu lặng lẽ đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn dòng xe cộ tấp nập phía dưới.

 

“Trần Noãn, tôi nghĩ chúng ta vốn thuộc về hai thế giới khác nhau.”

 

Khoé mắt tôi bất giác đỏ lên, cố gắng kiềm chế giọng nói của mình: “Anh yên tâm, từ nay tôi sẽ biết thân biết phận, không dám vọng tưởng gì nữa, Hạ tổng!”

 

Nói xong, tôi quay người chạy thẳng ra khỏi văn phòng, trốn vào nhà vệ sinh khóc một hồi.

 

Dần dần bình tĩnh lại, bỗng thấy chuyện này cũng chẳng có gì to tát.

 

Dù sao tôi cũng không lỗ, cứ coi như gọi một trai bao cao cấp miễn phí vậy.

 

Nếu sau này tôi còn có tình cảm với Hạ Nam Tu nữa, tôi chính là… chó con!

 

11.

 

Dạo gần đây, trong công ty lan truyền đủ loại tin đồn về tôi và Hạ Nam Tu.

 

Nhưng trên thực tế, chúng tôi còn lạnh nhạt với nhau hơn cả đồng nghiệp bình thường.

 

Mọi người quan sát một thời gian, cuối cùng đi đến một kết luận — Tôi bị Hạ Nam Tu đá!

 

Mà đây còn là cách nói dễ nghe nhất.

 

Có lời đồn còn khó nghe hơn, nói rằng tôi chủ động quyến rũ Hạ Nam Tu.

 

Sau khi bị anh từ chối, tôi còn bị sỉ nhục thậm tệ.

 

Tôi cũng chỉ coi đó như một câu chuyện cười mà thôi.

 

Hồi đó chính tôi là người đá Hạ Nam Tu cơ mà.

 

Nhưng chuyện này vẫn chưa phải điều khiến tôi đau đầu nhất, điều làm phiền lòng nhất chính là cuộc gọi truy hồn từ mẹ tôi.

 

“Tuần này em họ con cưới rồi! Lần này mà con về mà không mang theo bạn trai, thì khỏi về luôn đi. Mẹ không muốn mất mặt!”

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng, mẹ đã cúp máy luôn.

 

Nhìn màn hình điện thoại tối đen, tôi thở dài một hơi.

 

Cô em họ nhỏ hơn 5 tuổi sắp lấy chồng rồi, xem ra lần này mẹ tôi bị kích thích không nhẹ.

 

Nghe nói chồng sắp cưới của nó là con nhà có điều kiện, mà dì tôi với mẹ tôi xưa nay vốn không hợp nhau.

 

Chắc chắn dì không ít lần khoe khoang trước mặt mẹ tôi, làm bà ấy tức đến mức gọi điện cho tôi liên tục.

 

Nếu lần này không về, chắc chắn mẹ sẽ xé xác tôi ra mất.

 

Nhưng trong thời gian ngắn như vậy, đi đâu tìm một người bạn trai đây?

 

Đang rầu rĩ suy nghĩ thì một bóng người lướt qua trước mặt, tôi lập tức kêu lên: “Vương Lâm Thành!”

 

Anh ta giật mình run lên một cái, chậm rãi quay đầu: “Thư ký Trần, cô tìm tôi có chuyện gì?”

 

Đây chẳng phải là một lựa chọn hoàn hảo sao?

 

Dáng người cao ráo, nhìn cũng… khá là thật thà, chỉ cần trang điểm một chút là đủ đánh lừa mọi người rồi.

 

Bị tôi nhìn chằm chằm, Vương Lâm Thành có vẻ mất tự nhiên: “Sao vậy?”

 

Vương Lâm Thành là tài xế của Hạ Nam Tu, tôi thường xuyên đi chung xe với anh ta khi ra ngoài.

 

Trong lúc ngồi chờ Hạ Nam Tu trên xe, chủ đề của chúng tôi đã chuyển từ những câu khách sáo sang cùng nhau nói xấu sếp.

 

Anh ta là người duy nhất tin rằng tôi với Hạ Nam Tu chẳng có gì cả.

 

Bởi vì những lời tôi chửi anh khó nghe đến mức đài truyền hình cũng không dám phát.

 

Tôi kéo anh ta vào phòng nghỉ.

 

Sau khi cắn răng chi ra 2000 tệ, cuối cùng Vương Lâm Thành cũng đồng ý giả làm bạn trai tôi.

 

Chúng tôi cười nói bước ra khỏi phòng nghỉ, vừa hay đụng mặt Hạ Nam Tu ngay trước cửa.

 

12.

 

Ánh mắt sắc bén của Hạ Nam Tu quét qua lại giữa tôi và Vương Lâm Thành: “Hai người làm gì trong đó?”

 

Vương Lâm Thành sợ hãi núp sau lưng tôi, trông cứ như thể chúng tôi thật sự có chuyện gì khuất tất.

 

Nhưng dù có thật hay không, thì cũng chẳng liên quan gì đến anh, anh có tư cách gì mà chất vấn tôi?

 

“Hạ tổng, bây giờ là giờ nghỉ trưa, chuyện cá nhân của tôi chắc không cần báo cáo với anh đâu nhỉ?”

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page