Ngày đầu tiên đi làm, tôi đã cảm thấy sống không bằng chết.
Màn thể hiện lúc phỏng vấn khiến tôi chưa kịp đến công ty đã trở thành chủ đề bàn tán xôn xao.
Thậm chí có đồng nghiệp còn trêu chọc ngay trước mặt.
“Trần Noãn, sau khi lên làm vợ sếp, nhớ dìu dắt đàn em này, cố lên nhé!”
“Không có việc gì làm à?”
Mọi người lập tức tản đi như chim vỡ tổ, để lại mình tôi đối mặt với Hạ Nam Tu.
Một lũ phản bội.
Ánh mắt Hạ Nam Tu ra hiệu bảo tôi theo anh vào văn phòng.
Tôi đi phía sau, ngang nhiên thưởng thức dáng người anh mà không chút kiêng dè.
Chiếc áo sơ mi trắng chất lượng thượng hạng ôm sát bờ vai rộng và vòng eo thon gọn, quần tây thẳng tắp tôn lên đôi chân rắn rỏi dài miên man — chỉ có tôi mới biết chúng hoàn hảo đến mức nào.
Tôi vô thức nuốt nước bọt.
May mà Hạ Nam Tu chỉ khựng lại một chút, rồi tiếp tục bước về phía trước.
Nói thật, sau khi chia tay không bao lâu, tôi đã hối hận.
Lúc đó đúng là no cơm ấm cật, chẳng nghĩ đến ai đói rét.
Hóa ra khi đã nếm thử sự ngọt ngào, người ta rất khó để sống thanh tịnh, huống hồ người đó lại còn là một cực phẩm như thế này.
Đáng đời tôi, một “thiếu nữ trung niên” đến bây giờ vẫn mọc mụn trên cằm.
5.
“Là thư ký của tôi, hy vọng cô hiểu rằng từ nay về sau, điện thoại của cô không được tắt máy suốt 24 giờ, và phải có mặt ngay khi tôi cần.”
Trong lòng tôi mắng thầm, nhưng ngoài mặt vẫn cười tươi như hoa: “Hạ tổng, vậy còn tiền tăng ca thì sao?”
Hạ Nam Tu ngước mắt nhìn tôi, khóe môi lập tức nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý: “Công ty sẽ không bạc đãi bất kỳ ai chăm chỉ làm việc. Chỉ cần cô thể hiện tốt, tiền thưởng không phải là vấn đề.”
Đúng là tên tư bản vô lương tâm.
Đột nhiên tôi cảm thấy những gì mình đã làm với anh trước đây chẳng hề quá đáng chút nào.
Ngón tay thon dài của Hạ Nam Tu lật qua tập tài liệu một cách hờ hững.
Tôi: “Hạ tổng, nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép ra ngoài.”
“Còn nữa, đừng có lan truyền những lời đồn nhảm nhí khắp nơi.”
Tôi: …
“Ra ngoài đi.”
6.
Buổi tối, Hạ Nam Tu dẫn tôi đến dự một buổi tiệc rượu.
“Hạ tổng, tôi kính anh một ly, sau này mong rằng chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hợp tác hơn!”
Một người đàn ông trung niên bụng phệ cười nịnh nọt với Hạ Nam Tu.
Hạ Nam Tu chỉ gật đầu mỉm cười, phong thái cao cao tại thượng, đẩy ly rượu về phía tôi.
Tôi lập tức hiểu ý, cầm lấy ly rượu.
“Vương tổng, hôm nay Hạ tổng không tiện uống rượu, tôi xin thay mặt anh ấy uống cạn ly này.”
Nói xong, tôi nâng ly và uống hết trong một hơi.
Người đến kính rượu Hạ Nam Tu không ngừng nối tiếp nhau, tôi cũng đều thay anh tiếp hết.
Thật ra tửu lượng của tôi không tệ.
Nhưng vì sáng nay bị cái bánh Hạ Nam Tu đưa cho làm nghẹn đến mất cả cảm giác ngon miệng, nên trưa tôi không ăn được bao nhiêu.
Cả ngày chưa ăn gì, lại uống không ít rượu, dạ dày bắt đầu phản kháng.
“Hạ tổng, tôi kính anh một ly.” Lại có người đến.
Tôi dùng tay trái ấn nhẹ lên dạ dày, âm thầm than thở, rồi cam chịu cầm ly rượu lên.
Nhưng lần này, Hạ Nam Tu giật ly rượu từ tay tôi, uống cạn, sau đó xoay người tiếp tục trò chuyện với những người khác.
Được thôi, có vẻ như không còn phần của tôi nữa.
Tôi tranh thủ ăn một chút gì đó, dạ dày lập tức dễ chịu hơn hẳn.
Là một nhân viên thử việc, tôi lại chủ động nhận trách nhiệm chắn rượu cho Hạ Nam Tu.
Chỉ là không hiểu sao sắc mặt anh càng lúc càng khó coi.
…
Buổi tiệc kết thúc, tôi bước loạng choạng theo sau Hạ Nam Tu.
Vừa trông thấy mình sắp ngã, may mà anh kịp thời đỡ lấy tôi.
Tôi lờ mờ nói: “Cảm… cảm ơn nhé!”
“Vẫn ở chỗ cũ à?”
Tôi ngốc nghếch gật đầu.
Hạ Nam Tu thở dài thật khẽ: “Vẫn chẳng có chút tiến bộ nào.”
7.
Một chiếc Bentley chạy nhanh vào khu phố cổ trong đêm.
“Bạn trai cô có nhà không?”
Tôi chớp mắt và nhìn anh ấy một cách ngây thơ: “Anh không phải cũng ở đây sao?”
You cannot copy content of this page
Bình luận