Khi phỏng vấn, bạn trai cũ ngồi vào vị trí tổng giám đốc.
Nhân sự hỏi: “Xin hỏi kế hoạch nghề nghiệp của bạn là gì?”
Trong đầu tôi toàn là những ký ức về bạn trai cũ, đầu óc bỗng dưng trống rỗng, buột miệng nói ra: “Trở thành vợ của sếp.”
1.
Nếu có tội, xin hãy để ông trời trừng phạt tôi, chứ đừng để tôi gặp lại bạn trai cũ khi đi phỏng vấn.
Phòng họp của Tập đoàn Hoa Phi.
Ngay từ lúc bước vào phòng họp, đầu óc tôi đã ong ong không ngừng.
Người ngồi ở vị trí trung tâm trước mặt chính là bạn trai cũ của tôi, tiếp đó là tấm biển ghi rõ hai chữ “Tổng giám đốc” sáng loáng.
Còn vị trí tôi đang ứng tuyển là thư ký tổng giám đốc.
Hạ Nam Tu, bạn trai cũ của tôi, người đàn ông nhỏ nhắn trước kia tôi từng bao nuôi, giờ lại là tổng giám đốc của một tập đoàn niêm yết trên sàn chứng khoán?
Tất cả chuyện này khiến tôi cảm thấy vô cùng hoang đường.
Tôi và Hạ Nam Tu quen nhau khi du lịch ở nước ngoài.
Trong lúc trò chuyện, chúng tôi phát hiện hóa ra cả hai đều sống ở Giang Thành.
Sau khi về nước, là người trưởng thành, có cảm tình với nhau, thế là dần dà ở bên nhau.
Tôi vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc Hạ Nam Tu kéo vali xuất hiện trước cửa phòng trọ của tôi.
Khóe mắt anh cong lên như vầng trăng non, tiến lên ôm lấy tôi: “Trần Noãn, anh đến nương nhờ em đây.”
Anh cứ thế đường hoàng chen vào căn phòng trọ nhỏ bé của tôi.
2.
Hạ Nam Tu thực sự là một người tình hoàn hảo — đẹp trai, chu đáo, còn biết nấu ăn nữa.
Ban đầu, mọi thứ quả thực rất ngọt ngào.
Sau khi dọn đến sống cùng tôi, Hạ Nam Tu vẫn luôn thất nghiệp ở nhà.
Lương của tôi tuy không cao, nhưng ít ra vẫn đủ để cả hai không bị đói.
Cuối cùng, nguyên nhân chia tay thực chất vẫn là vì tiền.
Hạ Nam Tu là một người đàn ông có nhiều ham muốn.
Tối nào cũng rủ tôi chơi “xếp hình”, điều đó khiến tôi không thể tập trung vào công việc.
Tôi nhận ra nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng công việc của mình cũng chẳng giữ được.
Đừng nói là nuôi anh, ngay cả nuôi bản thân cũng trở thành vấn đề.
Tôi dứt khoát đề nghị chia tay.
Anh nhìn tôi đầy ngạc nhiên, mắt đỏ hoe hỏi: “Tại sao?”
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh, sự tự tôn khiến tôi không thể nói là mình sợ bản thân không đủ khả năng nuôi anh.
Thế là tôi viện ra một lý do nhảm nhí.
“Em đã có người khác rồi, ở bên anh chỉ là chơi đùa mà thôi.”
Chơi đùa mà thôi…
Tối hôm đó, khi trở về phòng trọ, trong phòng đã chẳng còn hơi thở của Hạ Nam Tu nữa, cũng không còn ai chờ tôi về ăn tối.
Cứ như thể anh chưa từng xuất hiện trong cuộc đời tôi vậy.
3.
Tôi mơ hồ trả lời những câu hỏi trước đó.
Nhân sự: “Xin hỏi kế hoạch nghề nghiệp của bạn là gì?”
Trong đầu tôi toàn là những ký ức về Hạ Nam Tu, đầu óc bỗng trống rỗng, buột miệng nói ra: “Trở thành vợ sếp.”
Vừa dứt lời, cả căn phòng lặng ngắt.
“Phụt…” Có người đang cố nén cười.
Tôi bừng tỉnh, nhận ra mình vừa nói gì, liền ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Nam Tu.
Anh không biểu lộ cảm xúc, khóe môi mang theo chút khinh miệt.
“Muốn dựa vào quy tắc ngầm để leo lên sao?”
Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm lỗ mà chui xuống, vội vã xua tay.
Trời ơi, mình đang nói cái gì thế này?!
“Ý tôi là… đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu, coi công ty như chính ngôi nhà của mình.”
“Hừ.”
Với một tiếng hừ lạnh lùng của Hạ Nam Tu, buổi phỏng vấn kết thúc.
4.
Tôi không hiểu vì sao mình lại nhận được offer từ Tập đoàn Hoa Phi.
Chẳng lẽ Hạ Nam Tu muốn trả thù tôi? Anh có định gây khó dễ cho tôi không?
Những lo lắng đó lập tức tan biến khi tôi nhìn thấy số dư trong tài khoản.
Hơn nữa, mức lương này gấp đôi lương trước đây.
Có thể gây gổ với ai cũng được, nhưng tuyệt đối không thể gây gổ với tiền.
You cannot copy content of this page
Bình luận