“Khi Hà Húc nhận được tin nhắn của tôi, anh ta lập tức vội vã trở về, đúng lúc chứng kiến cảnh tượng Mạc Vũ đạt đến đỉnh điểm.”
“Anh ta tức giận đến mức mắt đỏ ngầu, xông vào nhà, nhặt lấy k/i/ếm trang trí trên tường và đã ch/é/m ch/ế/t cả hai người.”
“Tôi không bao giờ nghĩ anh ta lại có thể làm như vậy.”
“Tôi sợ hãi, vội vàng chạy trốn.”
“Sau này tôi mới biết, hóa ra mẹ anh ta đã chịu tội thay cho anh ta.”
“Tôi đã tiếp cận Hà Húc với tâm trạng ân hận về chuyện của Hà Hựu Sinh, một là, tôi hiểu nỗi đau của anh ta. Hai là, anh ta có khuôn mặt của người tôi yêu.”
Tôi chưa kịp nói hết lời, người đàn ông đeo khẩu trang màu đen trước mắt đã run rẩy vì tức giận.
“Anh ta giận dữ kéo xuống khẩu trang trên mặt, dưới ánh đèn mờ, tôi nhìn rõ mặt anh ta, chính là Hà Húc.”
Anh ta nhìn tôi dữ tợn.
“An Dao, cô thật sự là dối trá đến cực điểm, vô liêm sỉ!”
Nhìn thấy biểu hiện tức giận của anh ta, tôi không hiểu sao lại cảm thấy vui sướng.
Tôi cười đến chói tai.
“Haha, Hà Húc à, Hà Húc, quả nhiên anh không chết. Tất cả đều là cái bẫy mà anh và Mạc Thiên đã giăng ra.”
Với đôi mắt đỏ hoe, anh ta dùng dùi cui điện chọc mạnh vào đùi tôi.
Tôi bị điện giật, toàn thân co quắp, gần như ngất xỉu.
Là Mạc Thiên ngăn cản anh ta.
“Chưa đến lúc.”
Tôi thở hổn hển, đối diện với đôi mày cau có của Mạc Thiên, anh ta hung tợn nói.
“Đến bây giờ, cô vẫn không chịu nói sự thật à?”
“Mạc Vũ chưa bao giờ mây mưa với Hà Hựu Sinh, đối tượng yêu đương của em ấy từ trước đến nay, luôn là Hà Húc.”
“Hà Húc cũng không hề giết người, bởi vì ngày đó cậu ấy đã hẹn sẽ cầu hôn Mạc Vũ trên một hòn đảo, cả ngày hôm đó tôi đều giúp cậu ấy chuẩn bị hiện trường cầu hôn.”
“Rốt cuộc tại sao cô lại nói dối? Cuối cùng cô đã che giấu điều gì?”
Hà Húc nhìn tôi chằm chằm, nói trong nước mắt.
“Tôi nói cho cô biết, tôi đã quay được video cô giết người, đằng nào thì cũng đến nước này rồi, chúng ta cùng nhau chết đi.”
Tôi thở dài đau đớn.
“Mạc Vũ ạ, mọi người đều thích cậu, kể cả khi cậu đã ch/ế/t, họ vẫn yêu cậu. Vì yêu cậu, họ chọn cách tra tấn tôi, tôi thực sự ghen tỵ với cậu đấy…”
Tôi khạc ra một ngụm m/á/u, là m/á/u từ lúc bị điện giật tôi không may cắn lưỡi chảy ra.
Tôi không nhìn họ, mà tuyệt vọng nói.
“Được thôi, đến lúc này, tôi cũng không cần phải che giấu nữa.”
Tôi đã nói, từ nhỏ tôi đã không có cha, mẹ tôi tái giá khi tôi 6 tuổi, nhưng người đó đã có một con gái.
Nhưng, không phải ông ta không quan tâm đến tôi, mà ngược lại, ông ta quan tâm quá mức.
Không biết bao nhiêu lần ông ta đã làm những chuyện khiến người ta phải sợ hãi, mẹ tôi biết tất cả nhưng lại chọn cách im lặng.
Sau đó, mẹ tôi qua đời, tôi dần lớn lên và bắt đầu có ý thức phản kháng.
Cha dượng lo sợ sự việc bị phơi bày, liền đuổi tôi ra khỏi nhà.
Vì vậy, tôi trở thành một cô nhi.
Những đứa trẻ trải qua tuổi thơ như vậy rất khó để tạo dựng mối quan hệ thân thiết với người khác, tôi tính cách khép kín, tự ti và u ám.
Đó cũng là lý do tại sao tôi không cho phép đàn ông chạm vào mình, không phải vì tôi mắc hội chứng n/ú/m v/ú buồn, mà vì tôi cảm thấy ghê tởm.
Khi còn nhỏ, tôi không thể kết bạn và cũng không được giáo viên yêu thích.
Ngoại trừ Mạc Vũ.
Cô ấy đối xử rất tốt với tôi, cô ấy sẽ giúp tôi đuổi những đứa trẻ bắt nạt tôi đi, sẽ giảng cho tôi khi tôi không hiểu bài giảng của giáo viên.
Dưới sự đồng hành của cô ấy, tôi dần trở nên tự tin hơn.
Nhưng, sự tự tin của tôi lại được xây dựng dựa trên sự bảo vệ của Mạc Vũ.
Ở bên cạnh cô ấy, tôi mãi mãi chỉ là một nhân vật phụ không đáng chú ý, tất cả mọi người đều chỉ nhìn cô ấy, chưa bao giờ thấy tôi.
Vì vậy, tôi bắt đầu bắt chước Mạc Vũ.
Tôi học cách cô ấy ăn mặc, học cách cô ấy chăm chỉ học hành, chọn cùng một chuyên ngành với cô ấy, tôi thậm chí còn bắt chước cách cô ấy nói chuyện, thậm chí là thích cùng một người với cô ấy.
Đúng, người đó chính là Hà Húc.
Anh biết không, khi một người hoàn toàn phụ thuộc vào người khác để sống, tôi thậm chí có thể từ bỏ quyền lợi mà mình đáng có vì sự phụ thuộc đó.
Tôi thậm chí cảm thấy mình có thể chia sẻ một người chồng với cô ấy, miễn là tôi có thể nhận được sự yêu thương giống như cô ấy.
Nhưng Hà Húc chưa bao giờ nhìn tôi lấy một cái.
Vì vậy, tôi đã nghĩ ra một kế hoạch.
Tôi tự hỏi, nếu Hà Húc chứng kiến cha mình và cô gái mà anh ta thích cùng nằm trên một chiếc giường, anh ta có phát điên không?
Anh ta có mất niềm tin vào Mạc Vũ và dời ánh mắt về phía tôi không?
Vì thế, tôi đã bí mật mua “thuốc k/í/ch t/ì/nh” trên web đen, và sau Tết Dương lịch, khi Hà Hựu Sinh mời chúng tôi đến nhà để thảo luận dự án, tôi đã bỏ vào ly nước của Hà Hựu Sinh và Mạc Vũ.
Mọi chuyện đều diễn ra theo kế hoạch của tôi, họ đã quan hệ dưới tác dụng của thuốc.
Tôi đã quay lại tất cả mọi thứ, dự định cho Hà Húc từ từ thưởng thức.
Không ngờ Mạc Vũ tỉnh dậy sớm, cô ấy khóc lóc muốn gọi cảnh sát, còn nói không ngờ tôi lại ác độc như vậy.
Tôi ác độc sao? Tôi có ác độc không?
Không không không, cô ấy không hiểu tôi. Tất cả những gì tôi làm, đều vì cô ấy.
Bởi vì tôi không muốn chia tay với cô ấy, nếu Hà Húc không cần cô ấy, tôi cũng sẽ thuyết phục được Hà Húc, nếu anh ta yêu tôi, anh ta sẽ nghe lời tôi.
Khi đó, tôi và Mạc Vũ có thể tiếp tục sống chung với nhau.
Và bây giờ, cô ấy lại mắng tôi ác độc!
Kẻ không có lương tâm, đồ hèn hạ!
Tôi giận dữ nhặt lấy k/i/ếm trang trí trên tường, dùng sức vung về phía cô ấy.
Hahaha, ki/ế/m hơi cùn, tôi đã rất mất sức đó.
Cho đến khi cô ấy nằm co giật trên sàn, hoàn toàn ng/ừ/ng thở, tôi mới nhận ra, Mạc Vũ của tôi, bạn đồng hành của tôi, đã bị tôi gi/ế/t ch/ế/t…
Khoảnh khắc đó tôi mất lý trí, tức giận ch/é/m ch/ế/t cả Hà Hựu Sinh đang ngủ trên giường…
Khi tôi bình tĩnh lại, tôi lau dấu vân tay trên con dao, rồi trốn khỏi hiện trường.
Sau đó, tôi đã có người chịu tội thay.
Sau khi nói xong những điều này, một cô gái bước ra từ bóng tối, cô ấy và tôi có 7, 8 phần giống nhau, trang điểm một chút thì cơ bản không nhìn ra điều gì.
Nhìn kỹ lại, không còn vết thương trên người, cô ấy chính là cô gái từng bị nhốt chung với tôi trong căn phòng tối.
Cô ấy thực sự không hề bị đánh, tất cả đều là vở kịch do họ dàn dựng ra.
Hà Húc nặng nề ngồi sụp xuống đất, khóc đến thê lương.
Mạc Thiên đứng một bên, nhìn tôi với ánh mắt đầy bi thương và oán hận.
“Các cô không phải là bạn tốt nhất của nhau sao? Tại sao lại trở nên như vậy, tại sao chứ?”
Tôi không trả lời, nhưng hình ảnh của Mạc Vũ lại hiện lên trong đầu tôi.
Mọi người chỉ thấy những gì họ muốn thấy.
Giống như nhân vật trong kịch, sau khi rời khỏi màn hình, thì có bao nhiêu người thực sự hiểu họ là ai?
Những gì họ muốn biết, chỉ là những điều họ tin là đúng mà thôi.
Trong ký ức của họ, Mạc Vũ là người tốt, là người đẹp.
Làm sao họ biết được, ở nơi họ không thể thấy, Mạc Vũ sẽ cười nhạo tôi phải liếm sạch bùn trên giày của cô ấy, lại và lại nắn bóp những phần thịt trắng được che đậy trên cơ thể tôi, gọi tôi là “Dao Dao, con chó cái vô dụng kia.”
Cô ấy còn dùng roi da có gai đánh tôi, bắt tôi bắt chước tiếng chó sủa, sau khi tra tấn tôi một trận, lại đưa cho tôi một món tráng miệng ngon lành.
Tôi bị cô ấy bắt nạt, nhưng cũng được cô ấy bảo vệ, tôi chỉ biết một cách sống, đó là dựa dẫm vào cô ấy.
Nhưng cô ấy lại vì một người đàn ông, vì Hà Húc, mà chọn từ bỏ mối liên kết giữa chúng tôi.
Ngày đó, cô ấy hồ hởi nói với tôi.
“Dao Dao, Hà Húc sắp cầu hôn tôi rồi, tôi sắp lấy chồng rồi, từ sau này, cậu sẽ không còn bị tôi tra tấn nữa, cậu vui không?”
Dù thế nào tôi cũng không thể tha thứ.
Những gì tôi không thể có, người khác cũng đừng hòng có được.
Tôi đã tự tay hủy hoại cô ấy.
Chỉ là, từ khi cô ấy chết, một phần trong tôi cũng chết theo.
Bây giờ, chỉ là đang ban ơn cho những người ngoài cuộc mà thôi.
Bước ra từ căn nhà nhỏ tối tăm, tôi nhận ra từ đầu đến cuối mình chưa bao giờ rời khỏi khách sạn đó.
Tôi đã từng nghe Mạc Vũ nói, anh trai cô ấy mở khách sạn ở Malaysia, sao tôi lại quên mất chuyện này nhỉ?
Họ dự định sẽ đưa tôi trở về nước, sau đó đưa tôi đi tự thú.
Nhưng giờ đây, tôi đã không còn lưu luyến gì thế giới này nữa.
Một chiếc xe tải lớn với tiếng động cơ gầm rú từ từ tiến lại gần.
Tôi giằng ra khỏi bàn tay kẹp chặt của Mạc Thiên, và chạy hết sức về phía tương lai của mình…
(Hết)
You cannot copy content of this page
Bình luận