Vợ và con trai ông ta đều không có mặt.
Tôi nhận thấy có vấn đề nhưng không dám nói ra, vì tôi sợ, nếu làm phật lòng lãnh đạo, thì tôi sẽ mất đi công việc này.
Không ngờ sự kiên nhẫn của tôi lại khiến cho hành vi của lãnh đạo trở nên tệ hơn.
Ông ta không còn hài lòng với việc trò chuyện bằng lời, mà bắt đầu có những hành động không đứng đắn với tôi.
Ban đầu, ông ta sẽ đặt tay lên lưng tôi, ngay chỗ cài áo ngực.
Khi tôi lẳng lặng tránh đi, ông ta lại thẳng thắn nắm cổ tay tôi, thậm chí còn xoa bóp vai tôi.
Tôi thực sự không thể chấp nhận bầu không khí ấy, vì vậy sau đó khi ông ta tìm tôi để bàn về dự án, tôi đã từ chối.
Một lần, khi tôi về nhà vào dịp Tết Dương lịch, hành vi quấy rối của lãnh đạo càng trở nên quá đáng.
Ông ta liên tục yêu cầu tôi bật camera, và trò chuyện trực tuyến với ông ta.
Tôi không chịu nổi sự làm phiền, đã bật camera một lần, và ông ta thấy tôi, thậm chí còn nói với tôi rằng.
“Lâu rồi không gặp, nhớ em quá.”
Thậm chí còn đọc cho tôi nghe một bài thơ tình do chính ông ta sáng tác.
Tôi cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa, nên đã kể hết mọi chuyện cho Mạc Vũ.
Mạc Vũ đề nghị tôi nên báo cáo hành vi của lãnh đạo lên cấp trên, nhưng tôi đã do dự.
Một là, không có bằng chứng rõ ràng về hành vi quấy rối của lãnh đạo.
Hai là tôi thực sự lo sợ nếu phản kháng không thành, lại ảnh hưởng đến công việc.
Mạc Vũ đề xuất, nếu tôi đến nhà ông ta, cô ấy sẽ âm thầm theo sau.
Nếu ông ta quấy rối tôi, cô ấy sẽ ghi lại tất cả làm bằng chứng.
Tôi đồng ý với kế hoạch của cô ấy, và sau kỳ nghỉ Tết Dương lịch, tôi đã chấp nhận lời mời của lãnh đạo.
Chẳng ai ngờ được, lần gặp gỡ ấy, ông ta như bị mất trí, miệng liên tục lẩm bẩm.
“Anh nhớ em quá, thực sự rất nhớ em!”
Nói mãi, rồi ông ta lao về phía tôi.
Cảnh tượng này, đã bị Mạc Vũ, người tôi lén đưa vào nhà ông ta chứng kiến.
Cô ấy dũng cảm lao đến giúp tôi, và giao chiến với lãnh đạo.
Khi bí mật bị phát hiện, lãnh đạo tức giận dùng ki/ế/m trang trí trên tường ch/é/m ch/ế/t Mạc Vũ.
Tôi hoảng sợ, tôi… tôi không dám tiến lên giúp cô ấy… tôi đã bỏ chạy…
Sau đó tôi mới biết, khi lãnh đạo tỉnh táo lại, phát hiện mình đã gây ra sai lầm lớn, không dám đối mặt với thực tế, cũng không thể nhìn mặt vợ và con trai, nên đã tự tử.
Tôi khóc nức nở, nhưng Mạc Thiên lại nhìn tôi chằm chằm.
Một hồi lâu sau, anh mới lạnh lùng nói.
“Câu chuyện cô kể có điểm không đúng.”
Tôi bất ngờ, nhưng mặt không hề biến sắc.
“Điểm nào không đúng.”
Mạc Thiên đứng dậy, đi lại một lúc, rồi bày tỏ sự hoài nghi của mình.
“Thứ nhất, hiện trường vụ án cho thấy Hà Hựu Sinh cũng là người bị ch/é/m ch/ế/t, ông ta có thể tự chém mình ch/ế/t sao?”
“Thứ hai, trong câu chuyện của cô không có người thứ tư, nhưng cảnh sát đã bắt giữ vợ của Hà Hựu Sinh, Viên Tiểu Lan, điều này cho thấy có dấu vết của hành vi gi/ế/t người tại hiện trường.”
“Nếu Viên Tiểu Lan chịu tội thay cho Hà Húc, thì tại sao trong câu chuyện của cô lại không có bà ta? Cuối cùng bà ta đóng vai trò gì?”
“Thứ ba, em gái tôi là người thông minh, con bé tuyệt đối sẽ không chiến đấu mà không có sự chuẩn bị.”
“Nếu nó chọn tiết lộ bằng chứng, chắc chắn đã có biện pháp bảo vệ, chứ không phải là liều lĩnh tiến lên và chiến đấu với Hà Hựu Sinh, việc này không giống tình cách của nó.”
“Cho dù một lúc nào đó nó không suy nghĩ chu toàn, quyết định đối đầu với Hà Hựu Sinh bằng tay không, nhưng Hà Hựu Sinh luôn là người có tâm trạng ổn định, cũng là người thông minh, liệu ông ta có chọn cách giết người cực đoan này không?”
“Ông ta hoàn toàn có thể đe dọa hay lôi kéo cô, dù sao cô mới là phía yếu thế.”
Tôi nhìn anh, trong lòng cảm thấy lạnh run.
“Những điều anh nghĩ không thể, không có nghĩa là nó không xảy ra, một số người vốn không phải như vẻ bề ngoài. Những gì anh cho là hợp lý, chỉ là sự tưởng tượng của anh mà thôi.”
Mạc Thiên không trả lời, đột nhiên hừ một tiếng, vỗ tay một cái.
Một người đàn ông mặc đồ đen bước ra từ góc phòng, anh ta đeo khẩu trang và kính mát, tay cầm một cây dùi cui điện.
Người đàn ông ấn nút, tiếng điện giật mạnh khiến tôi cảm thấy dạ dày co rút, không kìm được mà lùi lại vài bước.
Mạc Thiên nói giận dữ.
“Có con đường nhẹ nhàng mà cô không chọn, thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Tôi sợ anh ta sẽ làm hại tôi, chỉ có thể khóc lóc cầu xin.
“Đừng, đừng, tôi sẽ nói thật, tôi sẽ nói.”
Tôi ngước mắt lên, nước trong khóe mắt khiến tôi không nhìn rõ được Mạc Thiên.
“Là anh muốn tôi nói, sau này đừng hối hận đấy nhé!”
Người đàn ông đeo khẩu trang lại một lần nữa kích hoạt dùi cui điện trong tay, tôi hít một hơi thật sâu, từ từ kể lại.
“Từ nhỏ tôi đã không có cha, mẹ tôi tái giá khi tôi 6 tuổi, nhưng người đó đã có một cô con gái.”
“Ông ta hoàn toàn không quan tâm đến tôi, tôi chỉ có thể nhìn một nhà ba người họ vui vẻ hạnh phúc, còn tôi chỉ là kẻ ngoại đạo không hề có chỗ đứng.”
“Sau khi mẹ tôi qua đời, cha dượng đã đuổi tôi ra khỏi nhà.”
“Tôi luôn rất ghen tị với những người có cha, nhất là khi tôi gặp Hà Hựu Sinh, người ấm áp, lịch thiệp, và có cách nói chuyện khác biệt.”
“Đúng, dù ông ta đã đủ tuổi làm cha tôi, dù trong mắt ông ta chẳng bao giờ có tôi.”
“Nhưng tôi vẫn không thể không yêu ông ta.”
“Thực ra, người thích Hà Hựu Sinh không chỉ có tôi, mà còn có bạn thân của tôi, Mạc Vũ.”
“Tôi không muốn nói cho anh biết, vì sợ sẽ làm hỏng hình ảnh của cô ấy trong mắt anh.”
“Để cô ấy với hình ảnh dũng cảm, kiên cường sống mãi trong ký ức của anh có phải tốt hơn không? Anh lại bắt tôi nói ra sự thật tàn nhẫn này.”
“Thực sự, người hẹn hò với Hà Hựu Sinh không phải là tôi, mà là Mạc Vũ.”
“Nhiều lần tôi đi ngang qua văn phòng Hà Hựu Sinh, nghe thấy họ vui vẻ nói cười trong đó, tán gẫu về những chuyện hàng ngày.”
“Ban đầu tôi không thấy có gì sai, Mạc Vũ tính tình luôn tốt, Hà Hựu Sinh thích trò chuyện với cô ấy cũng là chuyện bình thường.”
“Nhưng sau đó, cuộc trò chuyện này, từ văn phòng chuyển sang nhà của Hà Hựu Sinh.”
“Tôi dần nhận ra sự bất thường của Mạc Vũ, tôi phát hiện mỗi lần sau khi đến nhà Hà Hựu Sinh, cô ấy đều trở nên phấn khích và xấu hổ.”
“Giống như một cô gái đang yêu, khuôn mặt đầy hạnh phúc và hy vọng.”
“Tôi đã thử hỏi cô ấy, cô ấy nói mình đang yêu con trai của Hà Hựu Sinh.”
“Lúc đó tôi còn nghĩ, may là, cô ấy chỉ thích con trai của Hà Hựu Sinh.”
“Vào dịp Tết Dương lịch, tôi thường xuyên liên lạc với Hà Hựu Sinh online, tôi đã tế nhị biểu đạt tình cảm của mình, thậm chí còn đọc cho ông ta nghe một bài thơ tình do tôi sáng tác.”
“Nhưng Hà Hựu Sinh dường như giả vờ như không hiểu.”
“Tôi biết, đó là cách từ chối khéo của ông ta, cũng biết giữa chúng tôi chắc chắn không có khả năng.”
“Tôi dự định sau Tết Dương lịch, thử một lần nữa, nếu câu trả lời vẫn là từ chối, tôi sẽ hoàn toàn từ bỏ tình cảm này.”
“Sau Tết Dương lịch, tôi và Mạc Vũ cùng hẹn nhau đến nhà Hà Hựu Sinh để thảo luận dự án.”
“Nhưng tôi đã đến trước hai tiếng, tôi muốn trước khi Mạc Vũ đến, biểu đạt lòng mình với Hà Hựu Sinh.”
“Tuy nhiên, tôi lại nghe thấy những tiếng động trước phòng làm việc của Hà Hựu Sinh.”
“Bạn của tôi, bạn thân của tôi, lại đang mây mưa với lãnh đạo mà tôi thích.”
“Khoảnh khắc đó, tôi không thể nói rõ trong lòng mình là phẫn nộ, shock hay ghen tị.”
“Với tâm trạng đó, tôi lấy điện thoại ra và thông báo cho Hà Húc.”
You cannot copy content of this page
Bình luận