Đường An Nhan chưa hiểu chuyện gì, cô dừng xe nhưng chưa xuống. Chiếc xe đạp là loại Phượng Hoàng có khung ngang lớn, Đường An Nhan tuy cao ráo nhưng vẫn có khoảng cách so với đàn ông, việc lên xuống xe khá khó khăn. Cô đáp “được”, đang định xuống xe lấy cơm hộp ra thì thấy diễn viên trẻ vừa đuổi kịp đã tự mở hộp giữ nhiệt, lấy một hộp, đặt 8 hào vào trong rồi rời đi. Những người đến sau cũng làm theo. Lấy cơm, bỏ tiền, tự thối lại nếu không đủ. Đường An Nhan thậm chí còn chưa kịp xuống xe, 20 hộp cơm còn lại đã bán sạch, biến thành một hộp đầy tiền giấy. Người cuối cùng còn chu đáo giúp cô đóng hộp giữ nhiệt và buộc chặt dây lại.
Đến khi đám đông tản đi, Đường An Nhan mới hoàn hồn. Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Cảm giác như mình biến thành một cái máy bán hàng tự động… Lông mi dài chớp chớp hai cái, Đường An Nhan vô tội nhún vai, đạp xe về nhà. Diệp Hồng Viễn từ nhà bếp đi ra, chuẩn bị hưởng thụ những lời khen ngợi và tâng bốc của mọi người. Anh ta đưa cho Cường Tử và Tiểu Từ hai hộp cơm, đó là phần sườn đặc biệt dành cho hai “công thần”. Cường Tử và Tiểu Từ nhìn nhau, cười gượng. Họ vừa thấy mọi người ăn sườn một cách khó khăn như thế nào rồi, món sườn đó, không nỡ nhìn, họ không muốn ăn. Diệp Hồng Viễn đắc ý: “Thế nào? Tối nay mọi người chắc phải khen ngợi tay nghề của tôi lắm nhỉ?”.
“…” Một khoảng lặng, trong không khí vang vọng một vài tiếng “hít hà hít hà” và “chẹp chẹp”. Diệp Hồng Viễn tự tin đứng giữa đám đông. Không đúng… Rõ ràng là nấu sườn, sao mọi người lại đang ăn đậu hũ?!
Diệp Hồng Viễn tức giận, lớn tiếng: “Không phải tôi đã nấu sườn sao?”. Các diễn viên quần chúng liếc mắt, lười không thèm để ý đến anh ta. Có người vừa ăn đậu hũ ma bà vừa ngước mắt lên: “Tự anh đi mà nếm thử, sườn làm còn không ngon bằng đậu hũ, anh nên tự kiểm điểm lại mình đi”. “Thế lúc tôi nấu cải thảo kho đậu phụ, các cậu đâu có nói thế!”.
“anh nếm thử của người ta xem!”.
“Tôi không thèm nếm!”.
Diệp Hồng Viễn thấy ngay cả mấy người bạn thân nhất của mình cũng “phản bội” anh ta, đứng về phía Đường An Nhan để chê bai sườn của anh ta không ngon bằng đậu hũ, anh ta tức đến bốc hỏa. Hãy chờ đấy. Đến trưa mai, anh ta nhất định sẽ không tha cho con bé bán cơm hộp đó! Đường An Nhan đã lập một cuốn sổ cái, ghi lại thu chi hàng ngày.
Sau khi kiểm đếm xong số tiền kiếm được từ việc bán cơm hộp tối nay, cô viết một con số vào cuối sổ, rồi buộc những tờ tiền lại thành từng cọc, cho vào hộp sắt, rồi khóa hộp sắt lại trong ngăn kéo. Ngày mai Lâm Quyên sẽ xuất viện. Đường An Nhan dự định nghỉ một ngày để đón bố mẹ về nhà. Cô linh cảm rằng khi Lâm Quyên và Đường Chấn Hoa trở về, một cuộc chiến thế kỷ sẽ bùng nổ trong gia đình họ Đường. Khóe miệng Đường An Nhan nhếch lên một nụ cười không thể nhận ra. Cô còn khá mong chờ đấy.
Sáng sớm hôm sau, Đường An Nhan đến nhà bà nội đón Đường Minh Huy, cùng cậu bé đến bệnh viện đón bố mẹ về nhà. Khi cô bước vào sân nhà bà nội, Đường Minh Huy đang ăn sáng. Những chiếc bánh bao thịt vỏ mỏng nhân đầy, thơm phức. Đường Minh Huy đã ăn đến cái thứ ba rồi. Thấy Đường An Nhan đến, chân ông nội bỗng trở nên lanh lẹ hơn, vội vàng đứng dậy dùng thân người che chắn tầm nhìn của cô, cố giấu những chiếc bánh bao thịt ra sau lưng. Đường An Nhan bật cười. Cô đã ăn sáng ở nhà rồi, món thịt xào tiêu với bánh bao xoắn rất thơm ngon, ai mà thèm những chiếc bánh bao thịt bình thường này.
Cô nói: “Ông đừng giấu nữa, cháu ăn rồi.
Nhìn ông lão này vội vàng quá, vì hai cái bánh bao mà ngã thì không đáng. Ông nội bị phát hiện, ngượng ngùng hừ một tiếng, ngồi lại vào chỗ: “Mày đến đây làm gì?”. “Đến đón Tiểu Huy cùng cháu đi bệnh viện đón mẹ”. Đường Minh Huy tay cầm bánh bao, mắt dán vào tivi, thậm chí không nghe thấy Đường An Nhan nói gì. Bà nội bưng dĩa dưa muối và cháo ra, nghe vậy thì xụ mặt xuống: “Lâm Quyên xuất viện thì về thôi, còn phải làm phiền Tiểu Huy đi đón, bày vẽ thật, hừ”.
Ông nội cũng nhíu mày: “Tiểu Huy mới bị ngã hôm kia, tay còn chưa lành, không đi đâu”. “Ô, tay có ảnh hưởng gì đến việc đi lại đâu. Mẹ cháu nằm viện mấy ngày nay đều có bố cháu ở bên, hai chị em chúng cháu cũng nên thể hiện lòng hiếu thảo, ít nhất cũng phải có thái độ”. “Lâm Quyên lúc nào cũng õng ẹo, chỗ này đau chỗ kia nhức, một chút là chạy vào bệnh viện, lãng phí tiền!”. Đường An Nhan trực tiếp quay sang hỏi Đường Minh Huy đang xem tivi: “Tiểu Huy, em có đi không?”.
Đường Minh Huy bực bội gạt tay cô đang che tivi ra: “Không đi!”.
“Em có đi không?”. Đường An Nhan hỏi lại một lần nữa.
“Em nói không…”. Đường Minh Huy nói dở câu thì khựng lại, rồi lập tức nở một nụ cười thật tươi, “Đi, đi, em đi cùng chị đón mẹ!”.
You cannot copy content of this page
Bình luận