Danh sách chương

 

“Nóng quá, nóng quá! Hít hà!”. Vừa nhét cơm và thức ăn vào miệng, những thớ thịt mềm tan, hương vị được giữ trọn vẹn, cơm dẻo dính đầy nước sốt, sợi rau diếp giòn sần sật, mộc nhĩ nhai kêu “lạo xạo”, cà rốt ngọt thanh còn vương chút vị đường, hòa cùng mùi tỏi thơm nồng xông thẳng lên mũi. Vị chua, ngọt, cay tranh nhau trong miệng, ăn một lúc lại cắn phải một đoạn hành đã được phi thơm đến giòn tan, ngay cả hành cũng thơm đến tê tái cả não!

Ngon, ngon chết đi được! Diệp Hồng Viễn, anh lấy đâu ra mặt mũi mà so với người ta vậy! Tiểu Từ dùng tay bốc cơm, ăn như ăn mày. Nước sốt chảy vào lòng bàn tay, cậu ta đã mặc kệ tất cả, liếm sạch cả nước sốt trên tay. Chẳng mấy chốc, món thịt heo xào Tứ Xuyên đã sạch sẽ, chỉ còn lại cơm trộn nước sốt, nhưng Tiểu Từ vẫn ăn ngấu nghiến như ma đói.

Ăn đến cuối hộp, cậu ta mới phát hiện, dưới lớp cơm thơm lừng còn có vài lát củ cải muối chua ngọt! Vị chua giòn cay ngọt hòa quyện, rất hợp với lớp cơm trắng phía dưới đã hết nước sốt. Sao lại có hộp cơm tinh tế đến vậy chứ! Sau khi ăn xong hộp cơm một cách nhanh chóng, Tiểu Từ cảm thấy mình chỉ mất khoảng hai phút, món ăn ngon như vậy cứ “thoát” qua cổ họng.

Bụng cậu ta đã no, nhưng đầu óc và mắt thì chưa. Tiểu Từ liếm sạch phần nước sốt còn sót lại ở mép hộp, ngay cả ngón tay cũng mút sạch. “Nhìn cậu dơ bẩn quá”. Đại Lưu mỉa mai. Là một trong những người đầu tiên được ăn cơm hộp của Đường An Nhan, lúc đầu anh ta cũng ăn dơ bẩn như vậy, nhưng bây giờ anh ta đã học được cách ăn chậm rãi, thưởng thức từng chút một. Càng ăn từ từ, càng cảm nhận được hương vị tinh túy của cơm hộp Đường An Nhan.

“Anh không ăn thì đưa tôi!”. May mà Đại Lưu nhanh tay, vội vàng tránh được cú tấn công của con ma đói. Tiểu Từ liếm môi vẫn thòm thèm, nhưng nhớ ra Diệp Hồng Viễn và Cường Tử còn đang chờ mình, đành luyến tiếc đứng dậy rời đi.

“Đi đâu đấy?”. Diệp Hồng Viễn hỏi. “Ờ… Đại Lưu hôm nay quay cảnh dưới nước bị lạnh lắm, tôi đi thăm hỏi một chút”. Tiểu Từ lén lút lau vết dầu còn sót lại trên tay vào quần. “Hừ, thằng phản bội đó, nó không đến chỗ tôi lấy cơm nữa, chỉ mua mấy thứ bẩn thỉu ở ngoài ăn thôi!”. Diệp Hồng Viễn than vãn. Tiểu Từ lẩm bẩm: “Thứ bẩn thỉu gì chứ, người ta hôm nay ăn thịt, thịt heo xào Tứ Xuyên, thơm lắm”.

Thịt ư? Bán cơm đại nồi mà còn có cả thịt sao? Bảo sao hôm nay ít người đến vậy, hóa ra là đều chạy đi giành ăn thịt hết rồi. Diệp Hồng Viễn khinh bỉ hừ lạnh. Anh ta chỉ là lười biếng thôi, cải thảo kho đậu phụ dễ vận chuyển, dễ bảo quản, lại nấu chín nhanh. Dù nửa sống nửa chín cũng không làm người ta đau bụng, nên anh ta mới ngày nào cũng nấu món đó. Nếu đã vậy, tối nay anh ta sẽ chủ động làm món mặn cho mọi người. Lần này nhất định sẽ đánh bại con bé bán cơm hộp kia!

“Hai cậu, tối nay đi sớm một tiếng, lên dốc mà rình. Đợi con bé bán cơm hộp đó đến, thì hô to rằng tối nay đoàn phim ăn sườn heo. Nhanh lên, nhanh lên!”. Một bên là thịt heo xào Tứ Xuyên, thịt chỉ có một tí tẹo, một bên là sườn heo, lại còn được cung cấp miễn phí. Diệp Hồng Viễn tràn đầy tự tin, anh ta chắc chắn thắng đậm rồi.

Về phần Tiểu Từ, cậu ta đã có kế hoạch tính toán đâu ra đấy: Cậu ta sẽ lên núi xếp hàng sớm, nhân tiện mua một hộp cơm của Đường An Nhan, rồi quay lại lấy sườn heo của đoàn phim ăn. Làm cả hai việc không chậm trễ, mà lại không làm tổn hại tình anh em với Diệp Hồng Viễn.

Đến chập tối, Đường An Nhan đến đúng giờ. Cô thoáng thấy hai gương mặt quen thuộc: Cường Tử và Tiểu Từ đang đứng đầu hàng, chờ cô. Như dự đoán, Đường An Nhan vừa dừng xe đạp lại, Cường Tử đã hô lớn: “Này, mọi người nghe đây, tối nay đoàn phim nấu sườn heo, đến chỗ Diệp Hồng Viễn mà lấy nhé, đến muộn là hết đấy!”.

“Sườn heo? Diệp Hồng Viễn đổi tính rồi à? Sao tự nhiên lại tốt với chúng ta vậy?”. “Đồng chí An Nhan, tối nay chị mang món ngon gì vậy?”. “Lần này lại là món gì ngon vậy? Vẫn là thịt heo xào Tứ Xuyên sao?”. Đường An Nhan mở hộp xốp, mỉm cười nhẹ: “Tối nay tôi làm đậu hũ, đậu hũ ma bà”.

Mọi người đồng loạt kêu lên, quả là hay ho. Diệp Hồng Viễn, người chỉ biết làm cải thảo kho đậu phụ, hôm nay lại không biết sao từ bỏ món đậu hũ yêu thích, bắt đầu hầm sườn. Ngược lại, Đường An Nhan lại bắt đầu làm đậu hũ. Lập tức có người than vãn: “Ôi trời, tôi vẫn đi ăn sườn thôi, đậu hũ ăn đến phát ói rồi”.

So sánh quá khập khiễng. Đoàn phim cung cấp sườn heo miễn phí, còn Đường An Nhan ở đây thì phải mất tiền mua đậu hũ. Vốn dĩ có khá nhiều người xếp hàng ở phía sau, nghe là đậu hũ liền quay đầu bỏ đi. Họ đã ăn đậu hũ quá lâu, bị ám ảnh tâm lý bởi Diệp Hồng Viễn.

Món đậu hũ nát nhừ trộn với cải thảo còn nát hơn, nói không ngon đã là nể mặt rồi, mọi người còn chửi thề tệ hơn nhiều sau lưng. Có nhiều lần còn không được nấu chín, đậu hũ mùa đông để ngoài như một tảng băng lớn, nấu nửa sống nửa chín, cắn vào vẫn còn lợn cợn đá lạnh… Bây giờ nhiều người cứ nhắc đến đậu hũ là buồn nôn. “Thôi, tản ra, tản ra đi ăn sườn thôi!”.

“Đi, đi, đi thôi, Diệp Hồng Viễn hiếm khi hào phóng một lần, đi xem thế nào!”. Đám đông đen nghìn nghịt tản ra, người còn lại không nhiều. Chỉ còn lại những “fan cứng” của Đường An Nhan. Tú Tú và vài cô gái khác vẫn còn đó: “Yên tâm, An Nhan, bọn mình ủng hộ cậu”.

“Đúng vậy, Diệp Hồng Viễn đừng nói là sườn, đến thịt rồng chắc anh ta cũng làm hỏng”. “Dù sao thì mình cũng chỉ ăn cơm của An Nhan làm, cậu làm món gì mình cũng thích!”. Các cô gái vừa cười nói vừa tiến lại mua cơm hộp. Đại Lưu cười hì hì đưa tiền: “Lần này không ai giành với tôi nữa rồi”. Anh ta lập tức bị Tú Tú liếc mắt: “Ý gì vậy chứ? An Nhan không kiếm được tiền mà anh còn nói mát, là người thế nào vậy!”.

“Oan cho tôi quá! Tôi cũng như cậu, đồng chí An Nhan làm gì tôi cũng thích ăn”. Lần này cơm hộp bán lâu hơn một chút, các diễn viên quần chúng đến lác đác. Phần lớn là thấy bên đoàn phim xếp hàng dài, không muốn mất thời gian nên mới qua đây mua cơm hộp. Cho đến khi mọi người tản đi hết, Đường An Nhan vẫn còn 20 hộp chưa bán được.

Cường Tử, người nấp trong bóng tối quan sát, thấy âm mưu thành công, cười hì hì chuẩn bị rời đi. Nhưng Tiểu Từ đi cùng lại không nhúc nhích, ánh mắt cứ dán chặt vào hộp giữ nhiệt của Đường An Nhan. “Cậu làm gì thế?”. “Cường Tử, hay là hai anh em mình cũng nếm thử cơm của cô ấy đi, có kinh nghiệm thực tế rồi mới về báo cáo với Hồng Viễn được. Dù sao Hồng Viễn cũng nói sẽ giữ lại sườn cho hai chúng ta, không cần phải vội đi xếp hàng”.

Hết Chương 19: Cơm thịt heo Tứ Xuyên.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page