Chương 18: Thịt Heo Xào Kiểu Tứ Xuyên
Diệp Hồng Viễn đang bận rộn múc cơm ở bếp nhỏ, vừa làm vừa không quên ngó đầu nhìn tình hình trên gò đất. Hôm qua anh ta đã đặc biệt hỏi đầu bếp cách nấu cơm cho vừa, và cách hầm một nồi cải thảo kho đậu phụ ngon. Hôm nay thực hành xong, anh ta nếm thử một miếng, ngay cả chính mình cũng phải kinh ngạc! Món cải thảo kho đậu phụ anh ta làm một cách nghiêm túc, ngon hơn hẳn cái thứ rau vụn nát trước kia!
Thằng nhóc này nghĩ chắc chắn sẽ khiến đám người trong đoàn phim này mê mẩn! Trước khi bưng nồi ra, Diệp Hồng Viễn đã tưởng tượng ra cảnh những diễn viên trẻ kia ăn xong, mắt sáng rực, ôm mặt ngưỡng mộ gọi anh ta là “Diệp đại đầu bếp”. Anh ta chỉ là không thèm làm thôi, chứ một khi ra tay, cái thứ bán cơm hộp vớ vẩn kia, sẽ bị đuổi đi hết! Tuy nhiên, cảnh tượng mà Diệp Hồng Viễn tưởng tượng đã không xảy ra.
Thậm chí hôm nay số người xếp hàng còn ít hơn một nửa. Chỗ anh ta thì hoang tàn, vắng vẻ, trong khi trên gò đất thì người chen chúc. Bây giờ có một lượng lớn người chạy đi giành cơm hộp của Đường An Nhan, không giành được thì mới quay lại chỗ Diệp Hồng Viễn lấy cơm. Trước đây đám người này ăn uống rất vội vàng, thấy anh ta là mặt mày hớn hở, giờ thì hay rồi, ai nấy đều tiếc nuối vì không giành được cơm hộp trên gò đất. Bữa cơm chính thống của đoàn làm phim, lại trở thành “phương án dự phòng” của mọi người!
Diệp Hồng Viễn tức điên. Anh ta có thể chê công việc này không tốt, than phiền không muốn làm, nhưng anh ta không cho phép cái thứ bán đồ lặt vặt ở ngoài kia đến tranh giành người với anh ta! Anh ta vội vàng gọi những nhân viên thân thiết trong hàng: “Cường Tử, Tiểu Từ, hai cậu lên dốc phá đám cô ta, cứ nói cô ta làm không ngon, không vệ sinh, bảo mọi người đừng mua. Mau đi mau đi!”. Hai người không hiểu vì sao, nhưng vì bình thường quan hệ tốt, nên cũng làm theo lời.
Hai người họ xông lên gò đất, nói xong, nhưng lại thấy tình hình tại chỗ hoàn toàn khác với tưởng tượng của họ: Đám đông đang tản đi, không ai để ý đến họ, còn Đường An Nhan đang loay hoay buộc dây vào hộp giữ nhiệt. Xem ra người bán cơm hộp chính là cô gái xinh đẹp này. Tiểu Từ gãi đầu, không nhịn được hỏi Đường An Nhan: “Cô bé, cô chưa bắt đầu bán à? Sao mọi người đi hết rồi?”.
Đường An Nhan nhún vai: “Bán hết rồi ạ”. “Bán hết rồi?”. Tiểu Từ ngạc nhiên: “Tôi thấy cô vừa mới đến mà”. “Mọi người ủng hộ quá, đều đến xếp hàng từ sớm, vừa đến là bán hết luôn ạ”. Hai người họ nhìn kỹ lại, mới phát hiện rất nhiều người trong đám đông tản ra đang ôm một cái hộp cơm xốp màu trắng trong lòng.
Hai người vội vàng chạy đến, lại chẳng còn gì. Ai mà ngờ được cô bé này bán đắt hàng đến thế, mới có mấy phút mà đã bán hết veo. Cường Tử hừ một tiếng, định kéo Tiểu Từ quay về, báo cáo “tình hình địch” cho Diệp Hồng Viễn. Nhưng Tiểu Từ nuốt nước bọt, nói: “Cậu về trước đi, tôi có chút chuyện tìm Đại Lưu, lát nữa về”.
Đợi Cường Tử đi xa một chút, Tiểu Từ mới không nhịn được hỏi: “Đồng chí, cô bán cơm gì vậy?”. Cường Tử bị cảm cúm hai ngày nay nên không ngửi thấy mùi, nhưng mũi Tiểu Từ thì rất thính. Ngửi thấy mùi thơm, anh ta phản bội không chút do dự. Đường An Nhan không trả lời, chỉ nghiêng đầu: “Anh còn chưa ăn cơm của tôi, sao biết là không ngon?”. Cô ăn mặc giản dị, nhưng lại xinh đẹp như nữ chính ngôi sao lớn đến từ Hương Cảng, Tiểu Từ cúi mắt không dám nhìn cô: “Chỉ là… chỉ là nói bừa thôi”.
“Ồ”. Đường An Nhan liếc nhìn về phía họ đến, đó chính là bếp của đoàn làm phim: “Là người khác bảo anh đến à?”. “…Ừm, phải”. Xem ra có người muốn phá hoại cô rồi. Đường An Nhan nhếch môi cười, không sao, cũng nằm trong dự liệu.
“Buổi trưa là món thịt heo xào kiểu Tứ Xuyên”. Đường An Nhan trả lời câu hỏi ban đầu của Tiểu Từ. “Cái gì?!”. Tiểu Từ ngẩng phắt đầu lên, sốc đến mức đồng tử hơi giãn ra. Thịt heo… xào kiểu Tứ Xuyên! Anh ta cứ nghĩ chạy ra cái vùng ngoại ô hoang vắng này bán cơm hộp chỉ là bán cái gì đó lấp đầy bụng thôi, ai ngờ lại là món mặn xa xỉ như vậy! Bảo sao, mùi thơm thoang thoảng trong không khí lại hấp dẫn đến thế.
Đó là mùi thịt, là thịt mà anh ta đã nửa tháng chưa được ăn một miếng! Giá mà… giá mà anh ta cũng đến xếp hàng sớm hơn. Kệ cái vị đi, thịt dù chỉ luộc với nước rồi rắc chút muối cũng không thể dở tệ đi đâu được. Đường An Nhan đạp xe rời đi. Còn Tiểu Từ, thì vô cùng hối hận, mặt ỉu xìu đi xuống dốc.
Anh ta vốn còn cảm thấy món cải thảo kho đậu phụ đã được Diệp Hồng Viễn cải tiến hôm nay khá thơm ngon, giờ nghĩ kỹ lại, suốt ngày ăn cái thứ quái quỷ gì vậy, không thể ăn món ngon hơn được sao? Đi ngang qua chỗ để xe đẩy, Tiểu Từ tinh mắt thấy Đại Lưu đang ngồi trên đó ăn cơm ngấu nghiến, mắt anh ta sáng lên, lập tức xáp lại gần. “Đại Lưu, hi hi”. Đại Lưu vừa quay cảnh dưới nước xong, môi tím bầm, phải mất một lúc mới hồi lại được, cho đến khi chạy tới mua hai hộp cơm rồi ôm vào ngực làm túi giữ ấm, thân nhiệt mới dần dần tăng lên.
Đường An Nhan đã không làm họ thất vọng. Cơm canh nóng hổi như vừa ra lò, không chỉ đủ màu, đủ vị mà còn có cả tác dụng giữ ấm. Lúc này, Đại Lưu đã ăn được nửa hộp cơm, ăn đến mức thỏa mãn, vị cay nhẹ kích thích toàn thân toát mồ hôi, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái. Vừa thấy Tiểu Từ thèm thuồng nuốt nước bọt, anh ta đã hiểu ra.
Đại Lưu cũng không nói nhiều, đưa hộp cơm còn lại cho cậu ta: “Đây, anh mời cậu, coi như quà cảm ơn vì đã sốt sắng giúp anh tìm chăn và nước nóng sau khi quay cảnh dưới nước”. Tiểu Từ vui vẻ nhận lấy hộp cơm và mở ra. Chỉ cần là thịt, bất kể ngon dở, cậu ta cũng có thể ăn hết cả bát cơm to!
Khoảnh khắc nắp hộp cơm mở ra, Tiểu Từ cảm thán rằng mình đã quá coi thường Đường An Nhan… Nhìn thôi đã thấy ngon lắm rồi! Những sợi thịt nóng hổi được bọc trong lớp nước sốt bóng loáng, mềm đến mức gió lạnh thổi qua cũng phải run rẩy. Lớp dầu đỏ au, thơm lừng của tương đậu và ớt ngâm sau khi xào thấm vào cơm, nhuộm những hạt cơm trắng dẻo thành màu cam đỏ.
Bên trong còn có cả sợi rau diếp màu xanh, sợi cà rốt màu cam, sợi mộc nhĩ màu đen. Kỹ năng thái cực kỳ điêu luyện, mỗi sợi đều đều nhau, đan xen cùng với sợi thịt. Cái này… “Này? Này?”. Tiểu Từ đang nuốt nước bọt chiêm ngưỡng, Đại Lưu đã không khách khí thò đũa gắp một miếng to, “Anh làm gì thế! Anh nói là mời tôi ăn mà!”. “Anh đói, gắp thêm một đũa thôi, đừng để ý nhé”.
Đại Lưu rõ ràng đã đưa hộp cơm cho Tiểu Từ, nhưng vẫn thèm món thịt heo xào Tứ Xuyên phủ bên trên, nhân lúc đối phương không chú ý, anh ta gắp thêm một đũa, quay lưng đi cười thầm. “Sao lại không để ý, anh đừng giành của tôi!”. Tiểu Từ không có đũa, cũng không tiện quay lại chỗ Diệp Hồng Viễn lấy. Cậu ta suy nghĩ một giây, không chút do dự dùng tay.
You cannot copy content of this page
Bình luận