Danh sách chương

Bánh không đủ lớn, nước sốt không đủ nhiều, cũng không đủ cay, giăm bông chỉ có một lát siêu mỏng, rau xà lách cũng chỉ một nhúm nhỏ… Tóm lại đều không đã, cứ như cố ý câu dẫn dạ dày của cậu, ăn xong một cái bánh, Đường Trạch Vũ cảm thấy còn đói hơn lúc chưa ăn.

Cậu ngại không dám mở miệng xin nữa, chỉ có thể liếm môi, nhưng lại không có ý định rời đi, đứng ở cửa nuốt nước miếng nhìn Đường Minh Huy ăn uống no say.

Đường An Nhan nhặt từng chiếc bánh còn lại trong lò ra, thầm tính toán, Lâm Quyên ăn uống cũng tầm cô, khẩu vị không lớn, một chiếc bánh chắc không ăn hết, còn Đường Chấn Hoa… theo ký ức về khẩu phần ăn, với kích cỡ bánh này chắc khoảng ba cái là vừa.

Cô đóng gói bốn chiếc bánh vào hộp cơm, rồi nói với Đường Trạch Vũ đang mắt tròn xoe: “Đừng ngẩn ra đó nữa, số còn lại đều thuộc về cậu đó.”

Đối thủ cạnh tranh lại đối tốt với mình như vậy, Đường Trạch Vũ hơi lúng túng, nhưng rất nhanh đã khuất phục trước cái dạ dày của mình, cậu ấp úng nói: “Cảm ơn nhé.” Rồi chạy về phía bếp.

Tự mình lấy bánh, tự mình phết sốt, phết thật nhiều, thật đậm, kẹp thật nhiều dưa muối thái sợi và giăm bông, rồi cắn một miếng lớn.

Đường Minh Huy bên cạnh dường như cảm nhận được mối đe dọa, chưa kịp nói gì đã tăng tốc độ “hút gió” (ăn nhanh) lên.

Hai anh em buổi sáng sớm ngồi xổm trong bếp, tranh giành nhau, chưa đầy mười phút đã ăn sạch cả lò bánh.

Miệng nhỏ của Đường Minh Huy cuối cùng cũng rảnh ra: “Ngon quá! Chị ơi! Em muốn ngày nào cũng được ăn cái bánh trứng cuộn nướng này!”

Nó nịnh bợ rúc vào người Đường An Nhan, mắt sáng lấp lánh, nếu nó có đuôi thì giờ đã vẫy thành cánh quạt trực thăng rồi.

Đường An Nhan cười lạnh, đẩy tay bẩn thỉu của em trai ra: “Ồ, sáng sớm nay không phải còn ầm ĩ đòi bỏ nhà đi sao?”

Thằng nhóc nghịch ngợm này quanh năm suốt tháng ở nhà làm bá vương, trước giờ chẳng coi chị mình ra gì, sáng nay vừa tỉnh dậy thấy chỉ có chị, liền làm mình làm mẩy đòi bỏ nhà đi.

Cái đầu bé tí của nó lắc lia lịa, thịt trên mặt bay cả lên: “Không không không, em không đi đâu!”

Đường Trạch Vũ cũng muốn nói, đây là chiếc bánh cuộn ngon nhất mà cậu từng ăn trong mười tám năm qua, à không, là bữa sáng ngon nhất.

Nhưng vì tình cảnh khó xử hiện tại với Đường An Nhan, cậu không thể nói ra, cứ đứng đó một cách ngượng nghịu.

Đường An Nhan cũng không để ý, sau khi nhìn Đường Minh Huy ăn xong bữa sáng, cô lau miệng cho nó, ba người cùng từ bếp đi ra sân.

Vừa hay ông bà nội và chú thím đều đã dậy, đang đánh răng rửa mặt ở sân nhà mình, trên tường rào có những lỗ rỗng nên tiếng nói chuyện của ba nhà nghe rõ mồn một.

Họ vừa rửa mặt vừa lẩm bẩm.

“Cái gì mà thơm thế nhỉ?”

“Có phải nhà ông Tôn bên cạnh làm gì không, tôi đang mơ màng mà bị cái mùi thơm này kéo dậy luôn.”

“Tối qua ăn ít quá, giờ đói lắm rồi”.

Vừa nhìn thấy Đường An Nhan, bà nội lập tức thò đầu ra từ lỗ rỗng trên tường mà gây sự: “An Nhan, không phải bảo con làm bữa sáng sao? Con bé này, cứ chạy lung tung khắp nơi.”

Đường An Nhan nói: “Cháu làm rồi đó, ông bà không ngửi thấy sao?”.

Thím ngạc nhiên: “Mùi thơm này, đây là bữa sáng con làm ư?”. Con bé này nấu ăn từ trước đến nay toàn nấu linh tinh một nồi to, sao giờ lại thơm thế này?.

“Đúng vậy”.

Đường Minh Huy vẫn đang liếm môi nhớ lại mùi vị, lập tức lớn tiếng nói: “Đúng, chính là bánh trứng cuộn nướng chị cháu làm đó, ngon đến nỗi cháu suýt cắn phải lưỡi!”. Nó chỉ vào Đường Trạch Vũ: “Anh họ cũng ăn rồi, ngon cực đúng không?!”.

Đường Trạch Vũ gật đầu, thành thật khen ngợi: “Đúng là rất ngon”.

Chú thím và ông bà nội vừa lau tay vừa đi về phía nhà Đường An Nhan.

“Thật sao? Để chúng tôi nếm thử xem”.

“Đúng lúc hôm nay trực ca sáng, tôi mang hai cái đến xưởng ăn”.

Đường An Nhan đột nhiên dậm chân: “Ôi trời, nhìn xem này, nhìn xem…”.

“Sao thế?”.

“Tối qua ông bà nội nói muốn ăn bữa sáng cháu làm, cháu đương nhiên đồng ý! Hai người còn cho cháu hai mươi quả trứng để cháu và Tiểu Huy bồi bổ sức khỏe, sáng nay cháu đã làm cho họ bốn cái bánh trứng cuộn nướng độc quyền của cháu”.

“Thế nhưng… thế nhưng cháu không ngờ sáng nay anh ấy lại đến bếp, mà cháu cũng không thể không cho anh ấy ăn!”.

“Trạch Vũ là thanh niên mười tám tuổi, một hơi đã ăn hết bốn cái bánh rồi”.

“Vừa đủ ăn hết phần của ông bà nội luôn rồi”.

Đường An Nhan bất lực xòe tay: “Không tin ông bà cứ hỏi Trạch Vũ mà xem, dù sao bây giờ trong bếp chẳng còn cái bánh nào nữa đâu”.

Đường Trạch Vũ: …

Hết Chương 4: Bánh trứng cuộn nướng.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page