Vẻ mặt ông bà nội thay đổi cực nhanh, lập tức sầm xuống.
“Con về nhà mà lấy chứ!”
Đường An Nhan nói thẳng thừng: “Bố cháu đi bệnh viện vội quá, không để lại tiền cho cháu. Nhà không còn gạo cũng hết trứng rồi, sáng mai hai chị em cháu đói bụng mất, ông bà cho cháu ít tiền tiêu đi.”
Bà nội lập tức hừ lạnh một tiếng: “Không có tiền cho con! Chưa học được cách hiếu kính người già, lại đã biết moi tiền dưỡng già của chúng ta rồi sao?!”
Thấy bà nội không vui, Đường An Nhan nhận lỗi cực kỳ nhiệt tình: “Ôi, là cháu không đúng, sao cháu lại có thể xin tiền bà nội chứ!”
Vẻ mặt bà nội dịu đi vài phần, con bé này hôm nay đáng yêu hơn trước nhiều, thông minh hơn, cũng biết nói lời ngọt ngào rồi.
“Biết thế là tốt!”
Đường An Nhan nói: “Sáng sớm mai cháu phải đến bệnh viện rồi, làm gì có thời gian ra ngoài mua chứ, nhà bà nội đều có sẵn rồi, cháu trực tiếp lấy ở chỗ bà không phải tiện hơn sao, như vậy vừa không phải nhắc đến tiền làm mất hòa khí, lại vừa tiện cho cháu làm bữa sáng cho ông bà. Hơn nữa mẹ cháu bệnh rồi, bà nội cũng coi như thể hiện chút quan tâm, quả là một ý hay ba lợi!”
Đường An Nhan vừa nói vừa đi về phía bếp: “Cháu vẫn còn quá trẻ, suy nghĩ chưa chu toàn, bà nội nghĩ chu đáo thật đấy!”
“Con bé ranh này!” Bà nội lập tức lao tới định cản cô.
Đừng thấy Đường An Nhan cao ráo, cô ấy gầy gò lắm, thân hình khẽ co lại, cúi thấp đầu nhỏ xíu, dễ dàng lướt qua dưới cánh tay bà nội, chui tọt vào bếp.
Thùng bột đặt ở góc, trứng gà để cạnh bếp, đầy ắp một giỏ.
Đường An Nhan đang xách chiếc hộp cơm rỗng mang về từ bệnh viện, cô mở hộp cơm nhôm ra không chút khách khí múc đầy hai hộp bột từ thùng gạo, rồi trải túi vải ra, cho trứng vào trong.
Thấy con bé này như phát điên mà tự tiện lấy lương thực của nhà mình, ông bà nội lập tức sốt ruột!
Đó là số đồ họ vừa mua về chiều nay, để làm món ngon cho đứa cháu trai cưng đó!
Đâu đến lượt con bé này đến giành!
Người già dù sao chân tay cũng không linh hoạt, chỉ biết sốt ruột mà không đuổi kịp, Đường Minh Huy một bên đang ngồi xổm chơi bùn, ông nội vội vàng khuyên nó: “Cháu ngoan, chị con đang làm chuyện xấu, con mau ra lôi nó ra đi!”
Đứa bé bảy tuổi gầy gò này quanh năm đi theo ông bà nội, nghe đủ lời ra tiếng vào về mẹ và chị mình, nên khá ghét họ. Nó đứng dậy phủi tay, chạy bằng đôi chân ngắn tũn thẳng vào bếp.
“Mày! Cút ra ngoài!” Đường Minh Huy không chút khách khí hét lớn vào mặt chị mình, đây đều là những gì nó học được từ bà nội.
Đường An Nhan đang cho trứng vào túi, nhấc mí mắt liếc nhìn nó một cái, cau mày, nhưng hoàn toàn không ngừng động tác trên tay.
“Mày không nghe thấy tao nói gì sao?!” Giọng thằng bé vang dội đến chói tai, gào thét lao tới định dùng bàn tay dính đầy bùn đẩy cô, “Mau cút đi! Cút đi!”
Ngay trước khi bàn tay bẩn chạm vào góc áo, bàn tay thon dài, mảnh mai đã chính xác túm lấy tai thằng bé nghịch ngợm, và xoay mạnh một vòng.
“Đau đau đau!” Đường Minh Huy định đánh chị.
Nhưng Đường An Nhan chỉ một câu đã khiến nó cứng đơ.
Đường An Nhan thì thầm: “Có muốn ăn kẹo không? Kẹo mút mới ra ở cửa hàng bách hóa đó.”
Cái gì?! Kẹo mút? Lại còn ở cửa hàng bách hóa nữa chứ!
Mới hai ngày nay trung tâm thành phố có mở một cửa hàng bách hóa mới, nghe mấy đứa bạn nói trong đó đủ thứ đồ lạ mắt, nhà nó gần đây nhiều chuyện, chưa có người lớn nào rảnh rỗi dắt nó đi, nó đang mong ngóng lắm!
Kẹo mút đắt hơn kẹo thường, tiệm tạp hóa nhỏ ít nhập, thỉnh thoảng có cũng bán hết rất nhanh, Đường Minh Huy đương nhiên cực kỳ thèm thuồng.
Nó gật đầu lia lịa.
“Thằng nhóc thối, em mà đuổi được hai ông bà già này ra ngoài, ngày mai chị sẽ mua kẹo mút cho em”.
Cậu bé bảy tuổi sức lực đã không còn nhỏ, hơn nữa nó ra tay không biết nhẹ nặng, nhào tới trực tiếp đẩy bà nội loạng choạng, suýt ngã.
Than ôi, đó lại là đứa cháu cưng của mình, không thể mắng, không thể đánh, đành phải dịu giọng dỗ dành: “Bảo bối ngoan, chị con đang lên cơn điên, để chúng ta đi dạy dỗ nó.”
“Không được!” Đường Minh Huy dang hai tay như một con gà con, ai đến là nó đánh đó!
Bên ngoài ồn ào không lâu sau, Đường An Nhan đã dọn dẹp xong xuôi bước ra.
“Cảm ơn ông bà nội nhé, thật là hào phóng quá, cho cháu tùy tiện lấy, cháu cũng chỉ lấy hai mươi quả trứng, hai cân bột thôi, cháu có cân nhắc ông bà còn phải ăn, nên để lại một ít cho ông bà, coi như chút lòng hiếu thảo của đứa cháu gái.”
“Con… con!”
Ông bà nội chửi rủa ầm ĩ, đuổi theo định giằng lấy, Đường An Nhan đi trước, Đường Minh Huy theo sát phía sau, thoắt cái chạy về nhà khóa trái cửa, thè lưỡi qua cửa sổ kính trêu chọc bên ngoài.
“Đúng là nuôi công cốc mà, đồ sói mắt trắng này! Dám ức hiếp cả người già rồi!”
Cả khu hẻm này đều là những căn nhà do nhà máy cơ khí xây, xung quanh đều là công nhân viên và gia đình họ. Nửa đêm nhà họ Đường làm ầm ĩ như vậy, mọi người ùn ùn ra ngoài xem hóng chuyện.
Đêm đông tuyết phủ giá lạnh cũng không ngăn được lòng hóng hớt của mọi người, ai nấy đều xúm lại chỗ khe tường, khe cửa mà bàn tán.
“Lại cãi nhau nữa rồi, hi hi, nhà họ đúng là sóng gió không ngừng mà.”
“Con bé An Nhan này hai ngày nay như thay đổi thành người khác vậy, trước kia cứ im lặng chịu bắt nạt, giờ thì cuối cùng cũng biết phản công rồi!”
“Chậc, cả nhà thằng Đường Chấn Hoa đều là người thật thà, nhưng thỏ cùng đường cũng cắn người mà, đâu thể nào thiên vị đến mức đó được?!”
Những lời bàn tán bên ngoài cũng không có ý tránh mặt ông bà nội nhà họ Đường, xuyên qua khe cửa truyền đến tai họ, khiến hai người tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không dám nói gì, vì sau khi xác định suất vào nhà máy còn phải làm công tác tư tưởng với quần chúng để đánh giá, họ sợ đứa cháu trai lớn sẽ bị ảnh hưởng.
Cuối cùng, hai ông bà già lẩm bẩm chửi rủa, rồi lủi thủi quay về phòng mình.
Đường An Nhan dậy từ rất sớm đến nhà bếp.
Trong thời đại tài nguyên khan hiếm này, điều khiến Đường An Nhan vui mừng nhất là nhà cô có bếp riêng.
Trong không gian nhỏ bé, dụng cụ đầy đủ, gia đình sử dụng bình ga hóa lỏng, trên bếp có một cái chảo xào, một cái nồi hấp, bên cạnh còn có một lò nướng.
Lâm Quyên không có việc làm, sức khỏe lúc tốt lúc không, khi nào tinh thần đủ tốt bà sẽ nướng một ít bánh ngọt mang ra tiệm ăn đường phố đổi lấy chút tiền phụ giúp gia đình, vì vậy trong bếp đủ loại lọ lọ, chén chén đều có sẵn.
Sáng nay Đường An Nhan quyết định làm bánh trứng cuộn nướng, vừa ngon vừa tiện mang đi, thích hợp mang đến bệnh viện cho bố mẹ.
Cô đun một nồi nước ấm, trước tiên nhào bột.
Dòng nước ấm trong suốt hòa với bột mì, muối, khuấy đều, rất nhanh biến thành bột vụn như tuyết, Đường An Nhan xắn tay áo nhào chúng thành khối bột mịn màng.
Trong lúc đợi bột nở, cô lấy một cái bát sứ, cho một thìa bột mì và hai thìa dầu vào, trộn đều. Sau đó, cô chia khối bột đã nở thành từng cục bột nhỏ đều nhau, gói một ít dầu vào từng cái như gói bánh bao, đây là chìa khóa để bánh trứng cuộn phồng lên.
Đường An Nhan thường dùng chảo phẳng hoặc chảo điện để làm bánh trứng cuộn, giờ phút này nhìn cái lò nướng khổng lồ thì trầm tư: Liệu có thể đổi mới một chút, không dùng cách nướng thông thường, mà chuyển sang làm bánh trứng cuộn nướng lo không?
Cô vốn dĩ thích nghiên cứu các món ăn mới, thế là dứt khoát cho tất cả bánh đã cán vào lò nướng, cẩn thận kiểm soát lửa.
Chưa đầy một lúc đã thấy những chiếc bánh trong lò phồng lên như thổi khí, Đường An Nhan lấy bánh ra, dùng bát nhỏ đánh tan trứng rồi đổ vào từng chiếc bánh, cho lại vào lò nướng lần nữa.
Bên ngoài trời băng giá tuyết phủ, còn trong bếp thì nóng hổi, mùi thơm rất nhanh đã lan tỏa khắp nơi.
Đường Trạch Vũ mấy ngày nay vì chuyện vào nhà máy mà trằn trọc không ngủ được, mặc dù cậu cũng đã đủ điểm, nhưng thành tích lại kém Đường An Nhan một đoạn khá xa. Cũng chính vì nhà máy có quy định rõ ràng một gia đình không thể có hai con cùng vào, nên quyền quyết định vào nhà máy mới rơi vào tay nhà họ Đường…
Cậu thừa biết, nếu Đường An Nhan không phải người nhà với cậu, cậu đã bị loại từ lâu rồi.
Đường Trạch Vũ giận mình không làm nên trò trống gì, lại ghét Đường An Nhan lần nào cũng nghe lời ông nội, nhưng lần này lại không chịu nhường nhịn cậu, tuy nhiên trong lòng vẫn mơ hồ có chút bất an khi giành lấy suất của người khác.
Trằn trọc mãi đến gần sáng, Đường Trạch Vũ mơ màng ngửi thấy một mùi thơm khiến người ta chảy nước miếng, cậu còn tưởng mình đang mơ.
Đợi đã, không phải mơ.
Đường Trạch Vũ bật dậy chạy sang bếp bên cạnh, mùi thơm nồng nặc như vậy, chắc chắn là bà nội lại làm món ngon cho cậu rồi!
Căn bếp bên cạnh im ắng, nhưng ống khói ở căn bếp bên cạnh nữa lại đang bốc khói trắng.
Đường Trạch Vũ thoáng chốc thấy lúng túng, nhưng vẫn không cưỡng lại được sự cám dỗ của món ăn và sự tò mò trong lòng, đi về phía nhà Đường An Nhan.
Cửa sân không đóng, Đường Trạch Vũ đi đến cửa bếp ngó vào, chị họ cậu, Đường An Nhan đang bận rộn bên trong.
Mặc dù hai người sinh nhật chỉ cách nhau mười mấy ngày, nhưng Đường Trạch Vũ chưa bao giờ chịu gọi cô ấy là chị, toàn gọi thẳng tên.
Hai người họ bây giờ là đối thủ cạnh tranh suất vào nhà máy, Đường Trạch Vũ muốn cứng rắn quay đầu bỏ đi, nhưng mùi thơm lại giữ chặt cậu tại chỗ, không kìm được cất tiếng hỏi: “Nhan đang làm gì vậy?”
Đường An Nhan quay người lại, tay cô ấy cầm một chiếc bánh vàng óng giòn rụm đang cắn từng miếng nhỏ, tay kia đang lật những chiếc bánh trong lò nướng.
Và lúc này Đường Trạch Vũ mới nhìn thấy, trong góc, Đường Minh Huy đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, ăn ngấu nghiến mặt mũi lem luốc, hai má phồng căng, thơm đến nỗi mắt nó cứ đờ ra.
Thằng nhóc này bình thường rất thích người anh họ này, nhưng lúc này thấy anh nó lại chẳng có thời gian để chào hỏi, cứ cắm mặt vào ăn.
“Bánh trứng cuộn lò nướng tự sáng tạo đó, có muốn thử một cái không?” Đường An Nhan nhiệt tình chào hỏi.
Cái này… Đường Trạch Vũ nghĩ mình nên từ chối cô ấy, nhưng thật sự không thể cưỡng lại mùi thơm quá, hơn nữa cậu cũng tò mò cái gọi là bánh trứng cuộn lò nướng là cái gì?
Không đợi cậu đáp lời, Đường An Nhan đã lấy ra một chiếc bánh từ lò.
Chiếc bánh vàng óng, phồng to mập mạp, xuyên qua lớp vỏ bánh siêu mỏng có thể lờ mờ thấy trứng bên trong, Đường An Nhan tay trái cầm bánh, tay phải cầm thìa gõ vài cái vào giữa, tạo thành một chỗ lõm, chỉ nghe tiếng vỏ bánh giòn tan, mùi thơm càng nồng hơn.
Đường An Nhan phết đều lớp sốt mật ong đã pha, thêm chút tương ớt, rắc hành lá và dưa muối thái sợi, lại nhét thêm rau xà lách tươi xanh và lát giăm bông thái mỏng vào giữa, rồi đưa cho Đường Trạch Vũ.
Mặc dù trong lòng vẫn còn đang giằng xé, nhưng cái dạ dày của Đường Trạch Vũ rất thành thật, trực tiếp “cướp quyền” của bộ não, ra lệnh cho cậu mau chóng nhận lấy, không màng nóng miệng mà cắn miếng đầu tiên.
Đường Trạch Vũ chợt hiểu ra vì sao Đường Minh Huy lại ăn như heo vậy.
Vỏ bánh giòn tan đến mức nổ tung, cắn một miếng là “rắc” một tiếng vỡ vụn, đầy miệng là mùi thơm của bánh nướng, nhưng trứng bên trong lại đảm bảo nó không bị khô khan như bánh nướng thông thường. Bánh mì kết hợp với nước sốt vừa phải, vị cay không quá nồng mà thiên về hương cay thơm, trong đó còn có lát giăm bông mỏng cùng lá xà lách tươi non giúp giải ngấy, hành lá, dưa muối thái sợi, cả hai đều ở trạng thái hơi mát, vừa vặn trung hòa nhiệt độ nóng hổi, kết cấu phong phú đến mức đúng là mỹ vị nhân gian!
Đường Trạch Vũ cắn một miếng nhai nhanh nuốt chửng, vội vàng lấp đầy cái bụng trống rỗng, mà miệng đã vội vã cắn miếng thứ hai.
Cái bánh bằng bàn tay, cậu ăn hết trong ba tới năm miếng.
Không đủ, hoàn toàn không đủ.
You cannot copy content of this page
Bình luận