Danh sách chương

Mặc dù cái tên “trấn Bất Hiếu” nghe có hơi kỳ quặc.

Nhưng nếu đổi thành “trấn không cười”, thì lại càng kỳ quặc hơn, phải không?

Tuy nhiên, nếu ngẫm lại kỹ, hình như từ lúc họ bước vào trấn này, quả thật chưa từng thấy ai cười bao giờ.

Cặp mẹ con trở mặt thành thù kia thì khỏi phải nói, còn khi đến Hà gia, vị quản gia thì nghiêm túc, điềm đạm, còn Hà lão gia tuy thái độ cung kính nhưng cũng chưa từng nở một nụ cười.

Lại có chuyện lạ lùng đến thế sao?

Lần này, ngay cả Chu Kiến Nam, người tự cho mình là đọc rộng biết nhiều, học vấn uyên thâm, cũng phải im lặng. Hắn ta kinh ngạc đến sững sờ: “Không phải chứ, sao lại có cái tên trấn kỳ quái đến vậy?”

Hà viên ngoại cũng tỏ vẻ khó nói, ông ta thở dài một hơi: “Thật không dám giấu, trấn này vốn tên là Hỉ Nhạc trấn. Nhưng đúng một tháng trước, bỗng nhiên xảy ra chuyện quái lạ, ai cười, người đó sẽ bị moi tim. Dần dần, mọi người không còn dám cười nữa, lâu ngày cái tên này cứ thế lan truyền ra ngoài. Để đề phòng, chúng ta còn đặc biệt khắc một tấm bia để nhắc nhở người qua đường. Trên bia có tổng cộng hai mươi dòng minh văn, các vị tiên trưởng không nhìn thấy sao?”

Liên Kiều gãi đầu: “Lúc chúng ta đến, có hai nhóm người đang cãi nhau kịch liệt, tấm bia đó bị người ta tạt máu chó lên rồi.”

“Thì ra là vậy.” Hà viên ngoại có phần áy náy, “Là do mọi người lỗ mãng, đã làm liên lụy đến các vị tiên nhân rồi. Bây giờ tiên nhân đã cười, con yêu đó e là đã phát hiện ra, phải làm sao đây?”

Liên Kiều nhướng mày: “Tìm đến tận cửa à? Thế chẳng phải càng tốt sao? Ta cứ muốn cười đấy, ta rất muốn xem thử cái con yêu không cho người khác cười này rốt cuộc là thứ gì?”

Nói rồi, nàng cố ý mở cửa ra, chỉ sợ con yêu đó không tìm được mình. Thế nhưng, ngoài tiếng gió đêm thổi qua rừng trúc xào xạc, hoàn toàn không có động tĩnh gì khác.

Liên Kiều bĩu môi: “Thấy chưa, chẳng phải vẫn không có chuyện gì sao?”

Hà viên ngoại lau mồ hôi: “Đây là ban đêm mà, con yêu này thích ra tay vào ban ngày nhất.”

Liên Kiều hơi ngạc nhiên. Thông thường, yêu ma quỷ quái đều thích những đêm trăng mờ gió lớn, đêm khuya thanh vắng, con yêu này quả là đặc biệt.

“Con yêu này còn có tật xấu gì nữa không, nói hết ra một lượt đi, để còn có manh mối.”

Thế là Hà viên ngoại lại kể chi tiết: “Nếu nói là tật xấu, thì chính là không cho người khác cười, thích giết người vào ban ngày. À đúng rồi, tất cả những người chết tuy bị moi tim, nhưng khóe miệng đều mỉm cười.”

Liên Kiều ra chiều suy tư. Theo lẽ thường, bị moi tim phải vô cùng đau đớn, nhưng người này khi chết khóe miệng vẫn có thể mỉm cười. Xem ra, con yêu này e là còn tinh thông cả ảo thuật, không chừng đã bày ra ảo cảnh gì đó khiến người ta cam tâm tình nguyện bị moi tim.

“Còn gì nữa không?”

“Còn nữa ư?” Hà viên ngoại nhíu mày, “Chính là chuyện trước đây đã nói với các vị tiên nhân, nó đặc biệt thích nhắm vào các tân nương. Con gái của Vương đồ tể chính là chết như vậy đó.”

Lúc này, Liên Kiều lại suy nghĩ sâu hơn một chút: “Nhất định là vì tân nương sao? Vào ngày thành hôn, tân nương chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ, biết đâu là vì nàng ấy đã cười thì sao?”

Hà viên ngoại đáp: “Chuyện này chúng ta đương nhiên cũng đã nghĩ tới. Thế nên mấy ngày trước, khi có nhà khác gả con gái, chúng ta đã dặn đi dặn lại, không cho tân nương cười. Để đề phòng, còn dùng cả hồ dán dính miệng tân nương lại. Nhưng… liên tiếp hai tân nương vẫn chết!”

Không ưa người khác cười, thích xuất hiện vào ban ngày, thích moi tim người, đặc biệt thích ra tay với tân nương…

Liên Kiều tạm thời chưa nghĩ ra con yêu nào có đặc tính như vậy, bèn nói với Hà viên ngoại: “Hai ngày này ta sẽ xem lại Bách Yêu Phổ trước, xem có tìm được manh mối gì không. Nếu con yêu đó có thể tìm đến tận cửa thì tốt quá rồi, cũng đỡ cho ta phải đi khắp nơi tìm nó.”

Hà viên ngoại đương nhiên là vô cùng cảm kích, nhân tiện cũng đưa cho họ những hồ sơ ghi chép của mấy ngày nay.

“Nhưng mà,” Hà viên ngoại lại ngẫm nghĩ, “Hiện tại còn một chuyện nữa. Bảy ngày nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, trấn lại nhỏ, dù sao cũng không có nhiều đồ ăn như vậy, phải làm sao đây…”

Lục Vô Cữu nói: “Nha môn huyện có phải ở trấn bên cạnh phía tây không?”

Hà viên ngoại đáp: “Phải ạ, Lục tiên trưởng định đến phía tây mượn lương thực sao? Thật không dám giấu, vị huyện lệnh của chúng ta e là không dễ nói chuyện đâu…”

Lục Vô Cữu khẽ ngước mắt: “Ta tự có cách, viên ngoại không cần lo lắng.”

Hà viên ngoại liếc nhìn con Tam Túc Kim Ô trên người hắn, rồi ngay tối hôm đó, ông ta đã thấy hắn sai một đứa trẻ cầm lá thư được niêm phong bằng sáp nóng gửi đến nha môn huyện ở phía tây.

Hết Chương 27:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page