Hôn Chết Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 19: Đúng là làm màu

Chương trước

Chương sau

Nhưng chẳng mấy chốc, chuyện còn xấu hổ hơn đã đến. Ngay lúc họ chuẩn bị ngự kiếm, Lục Vô Cữu lại chơi trội, lấy ra một vật trông như thuyền hạt (thuyền làm từ hạt). Sau đó, hắn truyền chút linh lực vào, chiếc thuyền hạt thu nhỏ vốn chỉ bằng quả trứng gà bỗng chốc phóng to gấp trăm lần, một chiếc thuyền lớn lộng lẫy xa hoa lơ lửng giữa không trung.

Rồi thì, Lục Vô Cữu ung dung phất tay áo bước lên phiên bản phóng to của chiếc thuyền hạt.

Liên Kiều trợn tròn cả mắt, chẳng qua chỉ là ra ngoài một chuyến, có cần phải cầu kỳ đến thế không?

Hai kẻ bên cạnh chưa từng thấy chuyện đời thì càng trợn mắt há mồm, xoa xoa tay, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ nhìn Liên Kiều: “Thuyền này, chúng ta cũng có sao?”

Liên Kiều ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói: “Nghĩ gì vậy! Chuyến đi này là để trảm yêu trừ ma, cứu giúp chúng sinh, sao có thể ham hưởng thụ được? Ngự kiếm!”

Yến Vô Song xuất thân sơn tặc, quen sống gian khổ giản dị, nghe vậy chậc chậc hai tiếng, cũng không bắt bẻ gì.

Chu Kiến Nam vẫn chưa từ bỏ ý định: “Chúng ta không có, vậy có thể đi ké của Điện hạ một chút không? Ta thấy thuyền rồng của ngài ấy rộng rãi sáng sủa, còn có thể quây quần bên bếp lò pha trà nữa, ngồi bốn người chắc cũng thừa sức nhỉ?”

Liên Kiều khoanh tay, cười tủm tỉm: “Được thôi, ngươi đi mà hỏi, nếu hắn đồng ý thì chúng ta lên.”

Chu Kiến Nam lập tức rụt cổ lại: “…Thôi vậy.”

Thế là ba người lề mề một hồi, cuối cùng vẫn quyết định ngự kiếm.

Lúc ấy, Lục Vô Cữu ngồi trên thuyền, tay gõ nhẹ lên mặt bàn một cách thờ ơ, khẽ ngẩng đầu lên thì thấy Liên Kiều hất cằm lườm hắn một cái rồi ngự kiếm bay vút qua cửa sổ của hắn.

Đầu ngón tay Lục Vô Cữu khựng lại, rồi cũng vẻ mặt vô cảm điều khiển linh thuyền rời đi.

Thế là, Liên Kiều đang đứng trên kiếm lại trơ mắt nhìn chiếc thuyền lớn của Lục Vô Cữu không chút nể nang lướt qua bên cạnh mình.

“…”

Liên Kiều nổi giận, không cho đi nhờ thì thôi, lại còn dám thi xem ai nhanh hơn với mình phải không? Cô nàng giậm mạnh chân, khiến thanh kiếm dưới chân khẽ rung lên, “vút” một tiếng cũng dốc toàn lực đuổi theo.

May thay, nơi có biến động mà họ cần đến lần này là trấn Bất Hiếu, cách Vô Tướng Tông không quá xa.

Vì vậy, dù Liên Kiều ngự kiếm cũng không phải chịu quá nhiều sương gió.

Nói mới nhớ, cái tên trấn Bất Hiếu này cũng thật kỳ quái.

Nghe nói ban đầu nó tên là trấn Hỉ Lạc, sau này không biết vì sao, người ngoài đều gọi nó là trấn Bất Hiếu.

Yến Vô Song đứng trên kiếm bĩu môi: “Còn có thể có lý do gì nữa, chỗ chúng ta trấn nào nhiều người giết lợn thì gọi là trấn Giết Lợn, trấn nào nhiều thợ rèn thì gọi là trấn Thợ Rèn, trấn Bất Hiếu thì là nơi có nhiều người bất hiếu chứ sao!”

Chu Kiến Nam nhíu mày: “Sai rồi, sai rồi, cách nhìn của cô thiển cận quá. Theo lời cô, nếu trấn nào nhiều người giết người thì gọi là trấn Giết Người à?”

Yến Vô Song: “…Có gì không được sao?”

“Tầm thường! Quá thiếu trình độ.” Chu Kiến Nam vuốt lại vạt áo, nghiêm nghị nói, “Theo như ta đọc rộng biết nhiều mà đoán, trấn Bất Hiếu này có lẽ là do đọc sai mà thành. Ví dụ như ‘Hà Mô Lăng’ mà chúng ta vừa đi qua, vốn tên là ‘Hạ Mã Lăng’, là nơi chôn cất hài cốt của một bậc đại nho, nên người đi qua đều phải xuống ngựa để tỏ lòng kính trọng, do đó gọi là Hạ Mã Lăng. Nhưng người ta truyền miệng, lâu ngày đọc sai, mới bị dân làng gọi chệch thành Hà Mô Lăng. Nếu theo lời cô, thì nơi đó phải toàn là cóc nhái mới đúng, cô vừa đi qua có thấy con nào không?”

[*] Hà Mô còn có nghĩa là con cóc nhái, Hạ Mã là xuống ngựa

Hắn nói có lý có lẽ, Liên Kiều cũng mơ hồ nhớ ra chút gì đó, còn Yến Vô Song thì trợn tròn mắt: “Tiện nam, không ngờ ngươi cũng có chút hiểu biết đấy nhỉ.”

“Đó là đương nhiên!” Chu Kiến Nam đắc ý mỉm cười, “Ta đây xuất thân từ Tiêu Minh Chu thị, nền tảng gia tộc, cô có biết thế nào là nền tảng gia tộc không?”

Thế nhưng hắn còn chưa khoe khoang xong, thì từ trấn nhỏ phía dưới bỗng vang lên một tiếng chửi rủa lanh lảnh——

“Ta bất hiếu hả? Bất hiếu thì đã sao, đại nạn sắp đến đầu rồi, bà xem có mấy người còn lo được chuyện hiếu với chả bất hiếu nữa? Đừng nói bà là mẹ chồng ta, cho dù bà là mẹ ruột của ta, hôm nay cái cửa này bà cũng đừng hòng bước vào!”

Chu Kiến Nam mất thăng bằng, suýt nữa thì ngã khỏi kiếm.

Hắn ta vịn lại chiếc mũ trên đầu: “Chắc chắn là hiểu lầm, hiểu lầm thôi…”

Cả nhóm người nhìn xuống, phát hiện dưới cổng chào ở đầu trấn Bất Hiếu có hai nhóm người vác cuốc đang cãi nhau, có vẻ người cãi hăng nhất là một bà lão và một cặp vợ chồng trẻ.

Bà lão bị xô đẩy cũng run lẩy bẩy chỉ trời chửi rủa: “Chính mày đã làm bại hoại phong khí nơi này! Mày… con mụ độc ác kia, sớm muộn gì cũng bị trời đánh sét đánh!”

Liên Kiều và Yến Vô Song liếc nhìn nhau, cả hai cùng hừ lạnh.

Chu Kiến Nam: “…”

Lặng lẽ ngậm chặt miệng lại.

Rồi quyết định xuống xem thử cái trấn Bất Hiếu này rốt cuộc bất hiếu ra sao.

Khi họ xuống tới nơi, Lục Vô Cữu ở phía trước đã dừng lại, có lẽ cũng nghe thấy động tĩnh bên dưới.

Chiếc thuyền rồng lộng lẫy xa hoa đó chớp mắt đã thu nhỏ lại thành một chiếc thuyền nhỏ như hạt hồ đào, rồi Lục Vô Cữu không vương chút bụi trần từ trên trời đáp xuống, bên cạnh còn có một tiểu đồng tóc trái đào môi hồng răng trắng.

Liên Kiều: “Đúng là làm màu!”

Nàng cũng vội vàng thu kiếm lại, tranh đáp xuống đất trước hắn.

Hết Chương 19: Đúng là làm màu.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page