Chương 1:
07/05/2025
Chương 2:
07/05/2025
Chương 3:
07/05/2025
Chương 4:
07/05/2025
Chương 5:
07/05/2025
Chương 6:
07/05/2025
Chương 7:
07/05/2025
Chương 8:
07/05/2025
Chương 9:
07/05/2025
Chương 10:
07/05/2025
Chương 11:
07/05/2025
Chương 12:
07/05/2025
Chương 13:
07/05/2025
Chương 14:
07/05/2025
Chương 15: Đồng hành
24/06/2025
Chương 16: Yến Vô Song
24/06/2025
Chương 17: Chu Kiến Nam
24/06/2025
Chương 18: Quá mật mặt
24/06/2025
Chương 19: Đúng là làm màu
24/06/2025
Chu Kiến Nam có lẽ cũng cảm thấy sự phấn khích quá mức hơi biến thái, ho khan hai tiếng để lấy lại hình tượng: “Cái đó, các ngươi đừng hiểu lầm, các ngươi không biết đâu, ngài ấy dịu dàng lắm, lúc ta tám tuổi ông nội ta qua đời, lúc đó ngài ấy đại diện hoàng thất đến viếng, đã cho ta một hộp mơ, ta đã cất giữ rất lâu.”
Liên Kiều: “… Rất lâu? Là bao lâu, ngươi đừng nói với ta là ngươi giữ cái thứ vớ vẩn này đến tận bây giờ đấy nhé?”
Chu Kiến Nam ngượng ngùng cười, cẩn thận lấy ra túi thơm bên hông, sau đó giống như bà lão đếm tiền, từng lớp từng lớp mở chiếc khăn tay đang bọc ra, chỉ thấy bên trong bọc một chiếc hộp sắt.
“…”
Hộp sắt lại mở ra, mới nhìn rõ bên trong rõ ràng là một cục đen thui đã không nhìn ra hình dạng gì nữa.
Sau đó, Chu Kiến Nam đưa đến trước mặt hai người như thể đó là bảo bối.
Một mùi khó tả xộc thẳng vào mặt.
Liên Kiều và Yến Vô Song bịt mũi đồng loạt lùi về sau.
Trời ơi, cái tên biến thái này?
Vậy mà thật sự cất giấu mười năm!
Thảo nào, nàng luôn ngửi thấy trên người Chu Kiến Nam có một mùi hôi thoang thoảng!
Nói đến Liên Kiều, trước đây nàng vẫn luôn cho rằng cái mùi hôi đó là mùi hôi nách, vì vậy chưa bao giờ nhắc đến, chỉ sợ làm Chu Kiến Nam bị đả kích.
Không chỉ bản thân không nhắc, nàng còn không cho phép người khác nói, có thể nói là vô cùng chu đáo.
Mãi cho đến hôm nay, nàng mới hiểu ra cái mùi hôi này rốt cuộc là thứ quái quỷ gì.
Trong cái mùi hôi lâu năm ấy còn lẫn chút vị ngọt, vừa ngọt vừa thối, đúng là uổng phí cả tấm lòng của nàng!
Ấy thế mà Chu Kiến Nam không những không thấy thối, dường như còn cảm thấy rất có hương vị, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt đầy say sưa.
Liên Kiều thật sự không nhịn được nữa: “Ọe.”
Yến Vô Song cúi gập người: “Ọe ọe ọe ọe…”
Hai người nôn không ngừng.
Liên Kiều chỉ muốn giết phắt hắn ta đi: “Chu – Kiến – Nam, vứt cái thứ này đi, đừng ép bản tiểu thư ra tay!”
Yến Vô Song cũng chỉ vào Chu Kiến Nam nói: “Ta biết rồi, ngươi giữ thứ này có phải muốn dùng để hạ độc đúng không? Không nhìn ra nha, tiện nam, ngươi thật độc ác! Tuy những mặt khác ta có thể đánh ngươi bẹp dí, nhưng ta thừa nhận về mặt độc ác thì đúng là không bằng ngươi.”
Chu Kiến Nam: “…”
Hắn ta như gà mẹ bảo vệ con, nhanh chóng gói chiếc khăn tay lại từng lớp, rồi lùi ra sau gốc cây.
“Không có mắt nhìn, các cô hiểu gì chứ, đây là biểu tượng tình bạn giữa ta và Điện hạ, lũ người nông cạn các ngươi!”
Liên Kiều: “Ờm, tình bạn? Chuyện mười năm trước, ngươi có muốn đi hỏi Lục Vô Cữu xem hắn còn nhớ ngươi không?”
Chu Kiến Nam lập tức xìu xuống, ánh mắt lảng tránh, liếc nhìn Lục Vô Cữu ở đằng xa: “Không… không cần đâu nhỉ?”
Liên Kiều: “Đồ nhát gan!”
Yến Vô Song: “Không có gan!”
Chu Kiến Nam đỏ bừng mặt, giọng lại đầy lý lẽ: “Các cô hiểu gì chứ, đây gọi là chu đáo. Người ngưỡng mộ Điện hạ nhiều như cá diếc qua sông, không đếm xuể. Nếu ai cũng đến trước mặt ngài ấy để giãi bày, ngài ấy chắc chắn sẽ phiền không chịu nổi. Như ta đây âm thầm ở phía sau ngài ấy, trân trọng những kỷ niệm đẹp chung của chúng ta mới là đúng đắn, những hành vi tầm thường xông lên làm phiền Điện hạ như thế ta không làm được.”
Liên Kiều: “…”
“Sao cơ, nịnh bợ còn phân ra ba bảy loại, nịnh ra đẳng cấp, nịnh ra cả cảm giác hơn người rồi hả?”
Liên Kiều bịt mũi tránh đi, nói với Yến Vô Song: “Lại thêm một kẻ bị Lục Vô Cữu làm cho mê muội đến hỏng não rồi! May mà còn có cô, mãi mãi cùng ta ghét Lục Vô Cữu.”
Yến Vô Song do dự một chút: “Cái này, cái đó, thực ra, mắt nhìn của con người cũng sẽ thay đổi mà…”
Liên Kiều kinh ngạc: “Không phải cô chỉ thích mãnh nam cường tráng, cao to vạm vỡ, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn sao? Lục Vô Cữu cao thì cao thật, nhưng cường tráng chỗ nào?”
Yến Vô Song gãi đầu: “Ta thích mãnh nam không sai, Lục Vô Cữu tuy trông không vạm vỡ lắm, nhưng ta tận mắt thấy lúc hắn đánh nhau đã đạp một mãnh nam dưới chân, hình như… còn oai phong hơn nữa!”
Liên Kiều: “…Hả?”
Yến Vô Song lại nhìn từ trên xuống dưới bóng dáng cao ráo, tuấn tú ở đằng xa, chậc chậc lắc đầu: “Nhưng mà, tuy hắn đủ mạnh mẽ, nhưng thật sự không đủ cường tráng, vẫn thiếu chút gì đó. Thật uổng phí khuôn mặt đó, nếu khuôn mặt đó mà đi với thân hình của đại sư huynh thì tốt rồi!”
Vẻ mặt Yến Vô Song xuân tình dạt dào.
Thế nhưng, đại sư huynh của các nàng là một thể tu, hơn nữa còn xuất thân thợ rèn.
Liên Kiều từ từ tưởng tượng ra cảnh đó: một khuôn mặt trắng trẻo, lạnh lùng cao ngạo, đi cùng một thân cơ bắp đen bóng, rắn chắc.
Cảnh tượng này thật sự quá “đẹp”… Liên Kiều nổi da gà đầy người. Đôi khi nàng thật sự không khỏi nghi ngờ rốt cuộc là gu thẩm mỹ của nàng không bình thường, hay là gu thẩm mỹ của hai người kia quá đáng ngờ.
Bên này, lúc ba người họ đang ồn ào cãi vã, Lục Vô Cữu ở đằng xa đã đợi đến mất kiên nhẫn.
Chỉ thấy hắn quay đầu lại, phóng một ánh mắt sắc như dao có thể đóng băng người khác, môi mỏng khẽ mở: “Còn đi hay không?”
Chu Kiến Nam là người đầu tiên mặt đỏ bừng, phấn khích nhảy ra: “Đi! Điện hạ đợi một chút.”
Nói xong còn quay lại giục Liên Kiều, như thể sợ người ta đợi sốt ruột vậy.
Liên Kiều ôm trán thở dài: Mất mặt, quá mất mặt rồi!
You cannot copy content of this page
Bình luận