Chương 1:
07/05/2025
Chương 2:
07/05/2025
Chương 3:
07/05/2025
Chương 4:
07/05/2025
Chương 5:
07/05/2025
Chương 6:
07/05/2025
Chương 7:
07/05/2025
Chương 8:
07/05/2025
Chương 9:
07/05/2025
Chương 10:
07/05/2025
Chương 11:
07/05/2025
Chương 12:
07/05/2025
Chương 13:
07/05/2025
Chương 14:
07/05/2025
Chương 15: Đồng hành
24/06/2025
Chương 16: Yến Vô Song
24/06/2025
Chương 17: Chu Kiến Nam
24/06/2025
Chương 18: Quá mật mặt
24/06/2025
Chương 19: Đúng là làm màu
24/06/2025
Suy đoán này thật đáng sợ quá.
Liên Kiều dùng ánh mắt ra hiệu cho Lục Vô Cữu rằng nàng sẽ không la lên, ra hiệu mấy lần liền, Lục Vô Cữu cuối cùng mới buông bàn tay đang bịt miệng nàng ra.
Hai người vừa tách ra, Liên Kiều nhanh chóng dùng mu bàn tay lau miệng: “Này, có phải triệu chứng của huynh nặng hơn rồi không, sao ta lại cảm thấy huynh nóng hơn nhiều so với lần trước của ta vậy?”
Lục Vô Cữu hơi cụp mắt, chậm rãi lau tay mình, chỉ đáp một câu: “Nghĩ nhiều rồi.”
Vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ, suýt nữa khiến Liên Kiều tưởng rằng hơi nóng vừa rồi là ảo giác.
“Không có sao?”
Liên Kiều lấy làm lạ, nhưng không nhìn thấy sau khi Lục Vô Cữu tao nhã lau xong tay, ngón tay giấu sau lưng hơi run rẩy một chút.
Trên thực tế, loại cổ độc này đã bắt đầu phát tác từ chiều tối. Lục Vô Cữu ban đầu không để tâm lắm, chỉ là thời gian dần trôi qua, mỗi một đường kinh mạch đều bắt đầu ngứa ngáy, đến mức không thể khống chế, hoa mắt mê man, hắn mới không thể không đến Bồng Lai Phong.
Đương nhiên, Liên Kiều cũng không dễ bị lừa như vậy, nàng suy nghĩ rồi nói: “Hay là ta thắp đèn xem sao?”
Lục Vô Cữu lập tức ngăn lại, nhưng tay Liên Kiều còn nhanh hơn, nhanh tay thắp lên, trong nháy mắt ánh nến sáng rực.
Khoảnh khắc đó Lục Vô Cữu hơi che đi một chút, nhưng Liên Kiều lại mắt tinh nhìn thấy mồ hôi trên yết hầu của hắn, la lên: “Còn nói không có, huynh đổ mồ hôi rồi kìa!”
Phải biết rằng người này chính là người năm xưa một mình đấu với ba đại yêu quái, loại người mà núi Thái Sơn đè xuống cũng không biến sắc. Có thể khiến hắn đổ mồ hôi, ít nhất cũng cho thấy, hắn quả thực không chống đỡ nổi nữa rồi.
Liên Kiều bắt đầu nói với giọng mỉa mai: “Ồ, ta nhớ mấy hôm trước có người nào đó còn rất kiêu ngạo mà nhỉ, chút cổ độc cỏn con, thế mà đã không chống đỡ nổi rồi à?”
Lục Vô Cữu không hề thấy mất mặt chút nào, ngược lại còn mím môi: “Nàng có vẻ rất vui nhỉ? Loại cổ độc này nếu ta nhớ không lầm, lần sau sẽ đến lượt nàng đúng không?”
Liên Kiều tức khắc nghẹn lời.
Được lắm, uy hiếp nàng phải không?
Nàng cười tủm tỉm: “Ta đâu có vui mừng, ta rõ ràng là đang quan tâm Điện hạ mà, không biết lần này Điện hạ cảm thấy thế nào, cũng để ta có sự chuẩn bị.”
Giọng Lục Vô Cữu lạnh lùng cứng rắn: “Không có cảm giác gì.”
Liên Kiều đương nhiên không tin, không có cảm giác gì phải không? Vậy thì nàng cứ phải thử xem, rốt cuộc là không có cảm giác gì như thế nào.
Nàng nhớ khi cổ độc này phát tác phải duy trì trong một khoảng cách nhất định, thế là cố ý giả vờ tìm đồ, từ từ lùi về sau, cách xa hắn một chút.
Một bước, hai bước, khi nàng lùi đến cách Lục Vô Cữu ba bước chân, có thể thấy bằng mắt thường, gò má nghiêng lạnh trắng của Lục Vô Cữu bắt đầu căng cứng, bàn tay giấu sau lưng cũng càng nắm càng chặt.
Đương nhiên, ánh mắt nhìn nàng cũng giống như dao găm, càng lúc càng sắc bén.
Liên Kiều mặc kệ, Lục Vô Cữu càng khó chịu, nàng càng vui vẻ. Nàng cố ý trêu chọc hắn đến giới hạn, qua lại ba lần, lúc xa lúc gần, dù là kẻ ngốc cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Huống chi vẻ mặt đắc ý của Liên Kiều không thể che giấu nổi, cuối cùng ép Lục Vô Cữu phải hơi đổ mồ hôi, lạnh lùng liếc nàng một cái: “Nàng chơi đủ chưa?”
Trên mặt Liên Kiều tức khắc hiện lên nụ cười đắc thắng: “Ba bước! Lần này huynh phát tác không thể cách xa ta quá ba bước đúng không?”
“Nhàm chán.” Lục Vô Cữu nhếch mép.
Liên Kiều chẳng thấy nhàm chán chút nào, thậm chí cuối cùng còn nảy sinh một cảm giác đắc ý đã lâu không có: “Lần trước khi ta phát tác là trong vòng năm bước đó nha, không ngờ loại cổ độc này còn tùy người mà khác nhau nữa.”
Lục Vô Cữu vặn lại: “Sao nàng biết không phải là tùy thời điểm mà khác nhau, biết đâu lần sau đến lượt nàng thì lại thành trong vòng một bước thì sao?”
Liên Kiều nóng nảy: “Là vậy thì sao chứ, vậy thì lần sau nữa huynh vẫn chịu thôi!”
Lời vừa thốt ra, Lục Vô Cữu nhướng mày: “Ồ? Nàng có vẻ rất mong đợi?”
Liên Kiều cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Không phải, chịu? Chịu thế nào.
Nàng lập tức bịt miệng mình lại, đột nhiên lại nghĩ đến, cũng không chỉ có ở trên mới chịu được mà, ngay lập tức lại che váy của mình lại.
Lục Vô Cữu trái lại rất bình tĩnh.
Liên Kiều bèn cố tỏ ra bình tĩnh, hắn còn không sợ, nàng sợ cái gì? Nói không chừng cổ này để quá lâu đã sớm mất tác dụng rồi. Thật sự không xong, cùng lắm thì tới đâu thì tới thôi, nàng muốn xem ai không nhịn được trước!
Nhưng tối nay, còn có một việc quan trọng hơn.
Liên Kiều đưa nắm đấm lên miệng ho khan hai tiếng, trịnh trọng nói: “Nếu huynh đã đến, chắc cũng biết sự giày vò của dược hiệu này rồi. Tình cờ, mấy ngày nữa ta phải ra ngoài tìm mảnh vỡ Không Động Ấn, huynh có muốn đi cùng không? Đương nhiên —— huynh đừng hiểu lầm, ta không có ý nghĩ gì khác, cũng không phải muốn đồng hành cùng huynh đâu.”
Lục Vô Cữu nghe đoạn đầu thì sắc mặt bình tĩnh, nghe đến đoạn sau thì hơi nhíu mày, một lúc lâu sau, chỉ nói một chữ: “Được.”
Liên Kiều nhìn thấy bộ dạng cao ngạo này của hắn liền tức không để đâu cho hết.
Nhưng biết làm sao được khi bọn họ đã bị trói buộc với nhau? Để sớm ngày thoát khỏi bể khổ, vẫn nên nhanh chóng tìm đủ các mảnh vỡ thì hơn.
Nàng nén giận: “Vậy đến lúc đó gặp lại. Bây giờ, ta muốn nghỉ ngơi.”
You cannot copy content of this page
Bình luận