“Tôi còn tưởng có chuyện gì to tát lắm cơ.” Thủy Nguyện vung tay, những giọt pha lê nơi khóe mắt lấp lánh như nước mắt sắp rơi nhưng mãi chẳng rơi xuống: “Chẳng phải đây là điều ước cậu đã cầu sao? Tôi nhận đồ của cậu thì đương nhiên phải giúp cậu thực hiện điều ước. Không có chuyện gì nữa thì mau đi đi.”
Đói Đói hỏi: “Anh sao vậy? Trông không vui chút nào. Với lại… rõ ràng trước đây rất lâu rồi anh không giúp người ta thực hiện điều ước nữa, sao dạo này đêm nào cũng xuất hiện?”
Thủy Nguyện thở dài: “Tôi có thể giúp người khác thực hiện điều ước, nhưng lại không thể thực hiện điều ước của chính mình. Chỉ có thể mỗi đêm tự mình ôm trăng khóc ròng… Nước trong hồ này đều là nỗi buồn của tôi… Khoan khoan! Cậu làm gì đó!”
Đói Đói cúi người định uống nước: “Giúp anh uống bớt một ít nỗi buồn.”
“Đó là ví dụ thôi! Không phải nỗi buồn thật đâu!!!” Thủy Nguyện giận đến mức giọng cũng vỡ ra, gắt gỏng:
“Mấy hôm trước, tôi đang ngủ ngon ở nhà, thì có một quả cầu màu xanh lá lăn đến, cứ nói phải làm bài tập, không làm xong thì không được ngủ. Nhưng tôi thật sự không làm nổi câu nào! Tôi phải vòng vèo tìm mọi cách cầu cứu, nhưng không ai thèm để ý đến tôi!”
Đói Đói nghĩ nghĩ — hình như mấy ngày trước đúng là có chuyện kiểu vậy xảy ra.
Nhưng mấy bài tập ấy đến tối lại tự biến mất, nó cũng chẳng làm, đang định nói ra thì thấy Thủy Nguyện móc từ hồ nước ra một quyển sách giáo khoa, bên trong kẹp năm tờ đề thi.
Xem ra mỗi người gặp phải một phiên bản khác nhau.
Nó đành an ủi: “Hay là… để tôi ước nguyện rằng anh biết làm bài tập. Sau đó anh giúp tôi thực hiện điều ước đó, thế là anh sẽ biết làm rồi.”
Mắt Thủy Nguyện sáng rực lên: “Cách này hay đấy! Vẫn là cậu thông minh.”
Anh ta đã khóc mấy ngày trên giường rồi, nếu còn không làm xong đống bài tập kia thì chắc phát điên mất.
Chiếc lá dùng để ước nguyện nhẹ nhàng trôi trên mặt nước, phát ra ánh sáng xanh nhạt rồi tan biến. Thủy yêu chấp nhận cái giá ấy, bắt đầu thực hiện điều ước cho người đã cầu nguyện.
***
Quý Minh Hi và Ngải Tả Tư đưa hai tên kia đến đồn cảnh sát, sau một hồi rối rắm, cuối cùng cũng nhận được một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là: bắt được tội phạm truy nã, được thưởng 60.000 tệ.
Tin xấu là: ba mươi vạn mà Hoàng Thập Tam lừa được từ Ngải Tả Tư… đã bị hắn ta nướng sạch vào sòng bạc rồi.
Quý Minh Hi lấy thẻ ngân hàng ra xem, tiền thì không ít, nhưng sau khi trừ các khoản sửa chữa tòa nhà dạy học, chi tiêu cho học sinh và lương giáo viên, thực ra cũng chẳng còn bao nhiêu. Đó là còn chưa tính đến tiền lương của bản thân anh.
Xem ra phải tìm việc làm thêm thôi.
Trên đường quay về trường, Ngải Tả Tư bỗng thốt lên một tiếng “M* kiếp!”, rồi đưa điện thoại cho Quý Minh Hi xem: “Đám người ở Yêu Hương Đường đúng là mặt dày vô sỉ. Tôi vừa định bóc phốt bọn họ có người lừa đảo, thì bọn họ đã ra thông báo nói có tội phạm bị truy nã giả danh công ty để làm chuyện xấu, kêu gọi mọi người phải ‘mở to mắt nhìn cho kỹ’. Nhìn cái khỉ gì mà nhìn, trên cái la bàn đó rõ ràng có tên tụi nó nhé!”
Quý Minh Hi bình tĩnh nói: “Chắc chắn bọn họ sẽ nói cái la bàn là hàng giả.”
“Thì đúng là vậy thật!”
Loại chiêu trò xử lý khủng hoảng kiểu này đoán cũng đoán được. Khi Quý Minh Hi trả điện thoại lại thì vô tình chạm vào nút quay lại, trên diễn đàn nền hồng nhạt hiện ra một bài viết:
【Cần giúp đỡ: Tìm người làm bài tập hộ. Năm tờ đề lớp Một. Thù lao: 100,000 tệ.】
Quý Minh Hi nhìn chằm chằm năm chữ “thù lao 100,000 tệ”, tim đập loạn lên. Nhưng ngay sau đó anh thấy phía sau tiêu đề lại có một con số nhỏ xíu – số 0, nghĩa là chưa có ai trả lời bài viết.
Anh hỏi: “Sao bài này lại không có ai trả lời vậy?”
Ngày đăng là rạng sáng hôm qua. Rõ ràng việc này thì đơn giản, tiền lại cao, vậy mà chẳng có ai nhận.
“Cái này nhìn là biết bài câu mồi rồi. Ai mà lại đi đăng nhờ làm bài tập ở một diễn đàn tâm linh chứ?”
Ngải Tả Tư mở bảng phân mục ‘nhận ủy thác’, bên trong toàn là những bài cầu cứu dày đặc, không thì cũng là mấy vụ trừ tà diệt ma, hoặc bỏ cả đống tiền ra để tìm kiếm pháp khí. Giữa đám đó lại có một bài nhờ làm bài tập, rõ ràng nhìn là thấy lệch tông rồi – chẳng ăn nhập gì cả.
Nhưng Quý Minh Hi lại cảm thấy, bài đó không phải câu mồi. Trực giác anh xưa giờ chưa từng sai.
Ngải Tả Tư vẫn còn đang khẩu chiến với đám fan của Yêu Hương Đường trên mạng, tay gõ bàn phím nhanh đến mức chỉ còn thấy tàn ảnh.
Chẳng mấy chốc, Quý Minh Hi nhận được một đường link mà Ngải Tả Tư gửi đến.
Người bên cạnh không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Thầy Quý vote giúp tôi cái, đám khốn kiếp đó làm cái bài viết rửa tội gì đó, bên dưới còn có câu hỏi kiểu ‘bạn tin ai?’, vậy mà chẳng mấy ai chọn tôi. Tức chết tôi rồi!”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng