Kỳ Dương Thiên tìm một sợi dây, trói hai người họ lại, vô thức quay sang tìm Quý Minh Hi thì thấy người nọ đang lấy chiếc bánh tròn hồng phấn nhặt được trong mộ thất ban nãy đeo vào cổ đứa trẻ.
Không biết có phải ảo giác không, nhưng anh ta cảm thấy màu của chiếc bánh ấy hình như… đậm hơn một chút.
Màu của cái bánh tròn đậm hơn thật, không phải ảo giác của Kỳ Dương Thiên đâu — là do Quý Minh Hi đã nhỏ vào đó vài giọt máu của chính mình.
Chiếc bánh tròn này là do Quý Minh Hi làm từ rất lâu trước đây, nguyên liệu chính là “nhục thị” – loại thịt được nhắc đến trong Sơn Hải Kinh, sau khi bị cắt đi sẽ nhanh chóng mọc lại, thêm vào đó vài giọt máu của anh, vậy là trở thành loại thịt dù có bị cắn bao nhiêu lần cũng sẽ không bao giờ ăn hết.
Đói Đói cúi đầu, gặm hai miếng trên chiếc bánh đeo trước cổ, ánh mắt đờ đẫn dần dần khôi phục lại thần sắc.
Là mùi vị của Sơn Thần.
Đôi mắt nó sáng lên long lanh, lại cắn thêm vài miếng — không sai, đúng là mùi vị của Sơn Thần tươi mới!
Lời Thủy Nguyện nói quả không sai. Dù hai người kia rất đáng ghét, nhưng nó thật sự đã gặp được người mà nó luôn mong mỏi được gặp!
“Sơn…”
Vừa mới mở miệng, cái miệng liền bị bóp lại thành hình mỏ vịt.
Người trước mặt – một thiếu niên nhìn còn quá trẻ – giơ ngón trỏ lên môi, khẽ nói: “Giờ thầy tên là Quý Minh Hi, gọi là thầy Quý, được không?”
Tuy không rõ vì sao Sơn Thần đã chết mà vẫn có thể tái sinh, nhưng với Đói Đói, chẳng còn gì khiến nó hạnh phúc hơn chuyện Sơn Thần vẫn còn sống.
Người từng kéo nó ra khỏi bóng tối và cái chết, người từng dốc lòng nghĩ cách giúp nó vơi đi cảm giác đói khát, người từng khóc vì quá khứ của nó và nói rằng nó đã làm rất tốt — thật tuyệt khi người ấy không biến mất khỏi thế giới này.
Giọt lệ màu xanh từ trong mắt nó rơi xuống. Đói Đói lao đến ôm chầm lấy Quý Minh Hi, nghiêm túc nói: “Thầy Quý, sau này em sẽ gọi là Quý Đói Đói!”
Đói Đói – cái tên này thật chẳng hay chút nào…
Quý Minh Hi bật cười bất lực, nhưng không nỡ phá vỡ tâm trạng vui mừng của đứa trẻ, anh ôm lấy cục bột tròn mũm mĩm kia và nói: “Được, vậy bạn Quý Đói Đói, ngày mai có muốn đến lớp không?”
Đói Đói gật đầu mạnh: “Muốn ạ.”
Nó không bao giờ muốn lặp lại quá khứ, chỉ có thể từ xa nhìn bóng dáng vĩ đại kia mà không dám lại gần. Cho đến khi Sơn Thần chết đi, nó mới hối hận vì năm đó đã không tiến lại gần thêm một chút.
Nó không biết gương mặt hay tên thật của Sơn Thần, vì quá sùng bái nên chưa từng dám bắt chuyện — tất cả điều đó đã trở thành nuối tiếc suốt hơn hai mươi năm qua.
Mặt đất trước nhà ăn trở nên ngổn ngang, một mảng lớn bồn cây bên cạnh cũng bị trụi sạch, Lý Nhị Cẩu vò đầu, nhăn nhó nói: “Giờ phải làm sao đây trời…”
“Xin lỗi…” Đói Đói lí nhí xin lỗi, rồi bảo Quý Minh Hi đặt mình xuống đất. Sau đó, nó há miệng, tù tù tù một tràng nôn ra đủ thứ — nào là bụi cây, cây xanh, nồi niêu xoong chảo, thậm chí còn có cả chổi với dụng cụ vệ sinh.
Đống đồ lặt vặt cao như một ngọn núi nhỏ chất đầy trước cửa nhà ăn, cái nào cũng còn nguyên lành, chỉ trừ chiếc bàn bị Yêu Hương Đường dùng lúc trước là hỏng mất.
Đồ mà quỷ đói nuốt vào sẽ không bị tiêu hóa ngay. Nếu lấy ra trong vòng hai ngày thì sẽ không sao, nhưng quá thời gian đó sẽ bị ăn mòn hoàn toàn.
Nó móc từ bụng ra một bộ bài, đưa cho Thuận Úc: “Hồi nãy em nghe mấy người cãi nhau… thật ra… thật ra là em lấy đó, xin lỗi…”
Thuận Úc nhận lấy bộ bài, trong lòng bỗng nổi lên cơn bực bội không rõ lý do. Hắn ta trừng mắt lườm hai người bị trói nằm dưới đất một cái rõ dữ: “Rõ ràng là tụi nó ép em đi trộm!”
Đói Đói mỉm cười, rồi chạy về phía bồn cây giúp mọi người trồng lại, tự tay xử lý mấy chuyện rối tung do mình gây ra.
Kỳ Dương Thiên nhìn bóng dáng bận rộn kia mà có chút cảm khái — không ngờ một đứa bé ngoan ngoãn, biết lễ phép như vậy lại chính là con quỷ đói từng gieo rắc tai họa cho nhân gian suốt tám trăm năm trước.
Không đúng. Quỷ đói ấy… chẳng phải cũng do con người tạo ra sao?
Anh ta lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho các sư huynh đệ đồng môn, dặn họ ra ngoài hành tẩu nhớ đề phòng người và vật có liên quan đến Yêu Hương Đường.
Bên này làm rùm beng không nhỏ, Giản Hoang cũng không biết bằng cách nào mà truyền tống tới được. Thấy Quý Minh Hi đang gọi điện, hắn liền quay sang hỏi Thuận Úc: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thuận Úc đáp: “Hôm nay lúc đến lớp thì phát hiện mất bộ bài… ờ, thật ra cũng không phải bài của tôi… tụi tôi cãi nhau trong nhà ăn một trận, tôi nói hơi quá lời… cậu ấy thì bảo…”
Giản Hoang kiên nhẫn nghe suốt năm phút, mãi mới nghe được đến đoạn… gà xào ớt cay, trong lúc kể Thuận Úc còn tranh thủ chen thêm nỗi nhớ núi Tiểu Hàn của mình.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng