Hắn ta thậm chí cảm nhận được rõ ràng cảm giác bị xé da róc thịt. Nhưng khi nhìn kỹ lại, chẳng có gì xảy ra cả – chân vẫn nguyên vẹn, không có lấy một vết xước.
“Đ*c*m, sao mà tà thế không biết.”
Hắn ta bước tới, định gỡ la bàn trên người Hoàng Nhị Thất xuống. Nhưng đối phương dường như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ, lập tức vớ lấy cái đĩa trên bàn ném thẳng vào người hắn ta, vừa ném vừa hét lớn: “Đừng lại gần! Đừng có lại gần!”
Ăn trọn mấy cú đánh như trời giáng, Hoàng Thập Tam mới cướp được cái la bàn. Đầu sưng tím vì bị Hoàng Nhị Thất đập cho, hắn ta không nhịn được lại chửi thêm một tràng.
“Bọn ta cầu trường sinh, hắc xà nghe lệnh!” Hắn ta giơ la bàn lên, hướng mặt có ký hiệu Yêu Hương Đường về phía bầy rắn, quát lớn: “Mau ra lệnh cho con yêu này nhả bọn ta ra ngoài!”
Hắc xà giữa không trung bắt đầu điên cuồng quẫy mạnh. Dòng nước xanh lục trào lên dữ dội như sóng thần, nhấn chìm tất cả. Thị lực của hắn ta dần trở nên mờ nhòe, toàn thân đau đớn như bị khoét tận xương tủy.
Bài học đầu tiên khi vào Yêu Hương Đường chính là dùng hương dẫn yêu để khiến yêu quái trở nên hung dữ, sau đó mới sử dụng la bàn để điều khiển. Chỉ là hôm qua bị dọa đến choáng váng, hắn ta hoàn toàn quên mất.
Nhưng mà… để điều khiển yêu quái hình như còn có điều kiện gì đó… hắn ta tạm thời không nhớ nổi…
“Hàng quỷ lũ này nếu mất kiểm soát thì sao?”
“Không thể nào. Tất cả yêu quái được luyện bằng bí pháp của môn phái ta đều có thể bị điều khiển bởi Hắc Xà Trường Sinh.”
À, nhớ ra rồi — hương dẫn yêu chỉ có thể khiến yêu quái bình thường thay đổi tính khí, còn những con yêu được chính môn phái họ tạo ra thì mới có thể điều khiển.
Vậy thì cái con mà bọn họ gặp phải lúc nãy… cũng là sản phẩm của môn phái họ rồi. Tí nữa cứ thu phục nó là xong.
Chỉ là… đau quá. Giờ hắn ta đang ở đâu thế này?
Hắn ta mở mắt, phát hiện mình đang ngâm trong nước, toàn thân chỗ nào cũng đau, như thể bị dao róc da, rồi còn bị rắc muối lên mà chà xát.
Người vừa nãy nói chuyện bước đến gần, trên người mặc trường bào màu đen, bên trên thêu hình một con hắc xà – trông gần giống với biểu tượng của Yêu Hương Đường.
Đều là người phe mình. Hắn ta hé miệng định nói gì đó, nhưng chỉ thốt ra được một chữ:
“Đói…”
Người kia cau mày: “Còn thiếu chút nữa. Dùng dao mở huyết mạch, sau đó rót thêm nước Trường Sinh vào.”
Không! Ngươi định làm gì?! Hoàng Thập Tam giãy giụa kịch liệt, nhưng rồi lập tức ngửi thấy mùi tro hương quen thuộc, kèm theo là một câu chú quen thuộc vang lên: “Bọn ta cầu trường sinh, hắc xà nghe lệnh ta – định.”
Chữ “định” vừa dứt, toàn thân hắn ta lập tức bị khống chế, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi dao vung xuống, gánh chịu nỗi đau như khoét vào tận xương.
Ngoài ra, trong bụng hắn ta còn cuộn lên một cơn đói quặn ruột…
Đói quá… muốn ăn cái gì đó…
***
Quý Minh Hi nhặt một cây gậy cạy cửa bước vào, bên trong là một mớ hỗn độn. Hai người của Yêu Hương Đường nằm ngập trong dòng nước xanh lục, cơ thể co giật như bị nhập ma, không ngừng lắc đầu cầu cứu.
Lũ hắc xà nghe lệnh chuẩn bị rời khỏi căn phòng, động tác ấy khiến dòng nước xanh lục cuộn lên dữ dội hơn, từng đợt sóng lớn đập mạnh vào vách tường, ăn mòn toàn bộ bầy rắn trên không thành làn khói đen tiêu tán.
Chiếc bàn ăn nổi lềnh bềnh như một con thuyền nhỏ, bị sóng nước đẩy trôi ra đến trước cửa.
Trên bàn có một cái bánh tròn màu hồng nhạt, ở giữa bị khoét một lỗ, viền ngoài lởm chởm như thể đã nhiều lần bị cắn dở.
Quý Minh Hi cầm chiếc bánh lên, bẻ một mẩu thả xuống dòng nước. Dòng nước đang cuộn trào dần dần lắng xuống, trở lại yên tĩnh.
Anh nói: “Đi thôi, đến lúc ra ngoài rồi.”
“Họ… họ thì sao?” Kỳ Dương Thiên chỉ vào hai người trong phòng. Anh ta không phải kiểu người thích ra tay cứu giúp người khác, huống hồ những ảo giác khủng khiếp mà họ vừa trải qua đã bị dòng nước kia phản chiếu ra không ít.
Trường Sinh Môn làm toàn chuyện ác, còn Yêu Hương Đường thì dùng chính thuật pháp điều khiển yêu quái của Trường Sinh Môn để phục vụ cho lòng tham của mình – chẳng ai trong số họ là người tốt cả.
Nhưng giờ là xã hội pháp trị, nếu có hai người chết trong trường, thì nhà trường chắc chắn sẽ bị điều tra.
Quý Minh Hi hiểu anh ta đang lo gì, bèn nói: “Yên tâm, tôi đã lập kết giới rồi, họ không chết được đâu.”
Không phải là sẽ không chết, mà là không thể chết – nghĩa là cho dù hai người đó có muốn tự sát để giải thoát cũng vô ích.
Giọng điệu tự nhiên đến rợn người khiến Kỳ Dương Thiên không kìm được rùng mình. Thầy giáo này… có vẻ thật sự không phải kiểu bạch liên hoa dịu dàng như mình tưởng.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng