Danh sách chương

Quý Minh Hi lùi lại một bước, ném kết giới do linh cây hoè cổ tạo ra vào trong. Kết giới này có thể đảm bảo an toàn tính mạng, nhưng lại không ngăn được cảm giác đau đớn.

Đã thích chui rúc trong bụng của Đói Đói như vậy, thì hãy cùng nó cảm nhận thử xem bị axit dạ dày ăn mòn sẽ khó chịu đến mức nào.

Dưới nền đất vang lên tiếng “ục ục ục” khi dòng nước màu xanh lục trào ra, bắn lên mặt sàn khô ráo phát ra tiếng “xì xì” khiến người ta rợn cả da đầu, giống như hàng vạn con kiến bò qua, vài giây là có thể gặm nhấm sạch một con bò vàng.

Quý Minh Hi giơ tay cản hai người bên cạnh lại, lùi về phía sau vài bước. Bậc thềm trước cửa trở thành ranh giới ngăn cách giữa hai phía: bên này thì khô ráo không dính một giọt nước, bên kia thì nước xanh lục đang dâng lên rõ ràng từng chút một.

“Hoàng Thập Tam, hay là chúng ta điều khiển cái thứ này để thoát ra trước đi, tôi thấy có điềm không lành lắm.” Giọng Hoàng Nhị Thất hơi run, nhìn cách gọi tên là biết, gan anh ta chàng không lớn, sống sót được tới giờ đều nhờ vào việc ẩn mình kỹ.

Từ sau khi phát hiện la bàn của Hoàng Thập Tam bị mất, trong lòng anh ta cứ thấy bất an mãi.

“Có gì không lành đâu, tôi đã bỏ mười vạn ra cầu nguyện ở hồ ước nguyện rồi, không kiếm lại chút vốn thì uổng công quá.” Hoàng Thập Tam vẫn đang nhai đồ ăn, nói chuyện ngậm ngùi không rõ tiếng.

“Giờ có được miếng Thái Tuế huyết sắc hảo hạng rồi, Ngải Tả Tư cũng bị đuổi đi rồi, chẳng phải mình cũng coi như kiếm lại vốn sao?”

Hoàng Thập Tam đập mạnh bát đũa xuống bàn, chửi: “Đồ nhát gan vô dụng! Bảo sao mãi không thăng chức nổi! Chúng ta còn điều khiển được cả con quỷ này rồi, không nhân lúc này mà nghĩ cách thu phục nó thì chẳng khác nào tới đây uổng công!”

Yêu Hương Đường phân chia cấp bậc theo thứ tự “Thiên – Địa – Huyền – Hoàng”, những người bắt đầu bằng chữ “Hoàng” như bọn họ là cấp thấp nhất công ty. 

Không chỉ phải nghe lời cấp trên và làm việc vặt, mà nếu phạm lỗi cũng bị xử phạt nặng nề, nên chỉ có thể tự tìm cách làm thêm để kiếm tiền. 

Nhưng nếu năng lực đủ mạnh để thăng cấp, họ sẽ được tiếp xúc với những bí mật cốt lõi hơn, đến mức cả những nhân vật lớn cũng phải nể mặt họ vài phần.

Hoàng Thập Tam trước đây từng làm nghề lừa đảo. Vì số tiền lừa được quá lớn nên bị truy nã. Khi hắn ta còn đang đem những người bị mình lừa đến mức nhảy lầu ra làm chuyện cười kể lại, thì đã lọt vào mắt Yêu Hương Đường.

Từ khoảnh khắc một Thiên sư cấp Huyền lái xe sang đeo đồng hồ hàng hiệu đến tận nơi đón hắn ta vào làm, hắn ta liền quyết định sẽ làm việc cho Yêu Hương Đường cả đời.

Dù sao cũng là nghề lừa người, thì sao không làm một phi vụ lớn luôn cho đáng? Chỉ tiếc là năng lực có hạn, nên đến giờ cũng chỉ bò lên được tới vị trí thứ mười ba trong hàng cấp Hoàng.

Hắn ta nói: “Chỉ cần có được thứ kia, lên chức, tăng lương, quyền lực, gái đẹp – muốn gì chẳng có.”

Hoàng Nhị Thất bị thuyết phục, cũng không nhắc đến chuyện rút lui nữa.

“Đến đây, tiếp tục chơi bài! Tối nay đợi Ngải Tả Tư quay lại xem ta có xử hắn được không!” Hoàng Thập Tam cười hả hê, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng đến mấy chiếc xe sang sau khi phát tài.

Bị mê mẩn bởi tiền tài và quyền lực, Hoàng Nhị Thất cũng bật cười theo, lấy bộ bài ra xào lại.

Từ khe cửa, dòng nước xanh lục lặng lẽ rỉ vào, nơi nó đi qua đều để lại một mảng cháy xém đen sì vì bị ăn mòn.

Trên trần nhà cũng bắt đầu thấm nước, từng giọt rơi tí tách xuống trần.

“Tách!”

Một giọt nước xanh lục rơi trúng đầu Hoàng Thập Tam, cơn đau nhức thấu tận xương tủy lập tức ập đến.

“Mẹ nó! Cái gì vậy?!” Hắn ta đưa tay quệt qua, cơn đau liền lan đến bàn tay – giống như có vô số con kiến đang gặm nhấm, vừa đau vừa ngứa.

Lúc đầu chỉ là vài giọt lẻ tẻ, nhưng sau đó càng lúc càng nhiều, chẳng khác gì một cơn mưa lớn không cách nào tránh khỏi.

“Đệch! Mau dừng nó lại!”

Hoàng Thập Tam đau đến run rẩy, cố moi ra một nắm hương dẫn yêu trong túi, châm lửa. 

Tức thì, khói đen tràn ngập khắp căn phòng, vài con rắn khổng lồ vặn vẹo lơ lửng giữa không trung, chờ lệnh tiếp theo. Hắn ta vội vàng đưa tay sờ ra sau hông… nhưng chỉ chạm vào khoảng không.

Lúc này mới nhớ ra – la bàn của mình đã biến mất!

“Đệt, Hoàng Nhị Thất! Mau dùng la bàn điều khiển rắn!”

Hắn ta hét lớn, nhưng không có ai đáp lại. Quay đầu nhìn, chỉ thấy gương mặt Hoàng Nhị Thất vặn vẹo, mắt trợn trừng – như thể đang chìm trong một ảo giác kinh hoàng nào đó.

“Đồ vô dụng!”

Hoàng Thập Tam nghiến răng chạy tới, chỉ để phát hiện trần nhà bên kia không hề có nước nhỏ xuống, nhưng mặt đất lại ngập trong thứ chất lỏng vàng xanh, bọt khí sôi sùng sục.

Hắn ta giẫm một bước xuống, nước đã ngập qua mu bàn chân. Cơn đau nhức buốt tận tim gan truyền lên từ lòng bàn chân – như có thứ gì đó đang thiêu đốt từng chút da thịt. 

 

Hết

Chương 90:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page