Học Sinh Của Tôi Lại Không Phải Người?!

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

“Em không muốn đến trường.” Cô bé vụng về trèo ra khỏi lòng Quý Minh Hi, rồi nằm thẳng trên quan tài: “Anh nằm xuống đi, em đưa anh đến nơi anh cần đến.”

Một người giấy bước lại gần, ấn Quý Minh Hi nằm xuống chiếc gối dày, rồi dùng chỉ đỏ và đinh cố định người anh lại. Sau đó, nó đi đến cuối quan tài, đập đập gõ gõ, cố định lại hết hành lý, cuối cùng gọi thêm mấy đồng bọn, cùng nhau đậy nắp quan tài to lớn lại.

Không gian trong quan tài không còn chật chội nữa, thậm chí nếu chen một chút còn có thể chở quá tải thêm một ông cụ trông miếu nữa.

Nắp quan tài phía trên đầu đã biến thành kính một chiều, có thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài đang thay đổi với tốc độ chóng mặt. 

Bốn người giấy khiêng quan tài cũng không còn lắc lư nữa, đôi chân từng như sắp gãy giờ đã trở nên to khỏe lạ thường, chạy dưới đất nhanh như bay.

Cô bé dùng đầu húc nhẹ vào Quý Minh Hi, nói: “Nếu anh là một giáo viên tốt, em sẽ cân nhắc tới trường học.”

Nói xong cũng không cho người ta cơ hội trả lời, cô bé lại lẩm bẩm: “Thôi bỏ đi, anh vẫn đừng làm giáo viên tốt thì hơn.”

Quý Minh Hi: “?”

Chiếc quan tài lao vun vút xuyên qua rừng cây, anh bật cười xoa đầu cô bé, rồi đưa tay ra nói: “Đã hứa rồi đấy nhé, đợi anh trở thành một giáo viên tốt, em sẽ đi học.”

Tiếng nhạc tang không biết dừng lại từ lúc nào, những giọt nước rơi tí tách từ mây xuống, đập lên lá cây, hòa cùng mùi hương trong trẻo đặc trưng của núi rừng, xuyên qua khe hở truyền vào trong quan tài. Cô bé đưa bàn tay nhỏ bằng gỗ ra ngoài, giọng khẽ khàng: “Ừm, hứa rồi đó.”

Đường núi gập ghềnh, Quý Minh Hi không chống lại nổi cơn buồn ngủ, anh nhắm mắt thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy, xe đã đến… chỗ cách cổng trường khoảng năm trăm mét.

Rõ ràng là không muốn đến trường thật.

Quý Minh Hi bật cười, không tiếp tục thuyết phục nữa.

Anh tháo sợi dây đỏ buộc như dây an toàn ra, lấy từ trong ba lô ra ít kẹo và đồ ăn, lại lấy thêm hai trăm đồng đặt chung vào, nói: “Cảm ơn em đã đưa anh tới đây, đây là tiền xe cho em.”

“Tiền xe?” Cô bé thò tay vào túi lục lọi, đôi mắt tròn xoe đầy nghi hoặc: “Cái này ăn được không?”

Đó đều chỉ là mấy món đồ ăn vặt bình thường, vậy mà đứa trẻ này lại như chưa từng thấy bao giờ, tò mò vô cùng. 

Quý Minh Hi thấy vậy mà xót xa, anh lấy từng món ra giải thích cho cô bé, nào là vị ngọt, mặn, chua, cay… đủ cả các loại hương vị.

Cô bé nghe mà chảy cả nước miếng, đôi mắt đen láy như sắp phát sáng, bàn tay nhỏ bằng gỗ len lén đưa tới gần cây kẹo mút, chỉ một chốc đã nuốt trọn cả viên kẹo vào cơ thể không một tiếng động.

Phì, chẳng có mùi vị gì cả, con người này lừa mình rồi.

Quý Minh Hi không nhận ra đồng tử của cô bé đang ngày càng tối lại, anh chỉ xé bao kẹo mút rồi đưa cho cô bé, dặn dò: “Lớp nhựa bọc bên ngoài không được ăn đâu, phải như anh thế này, bóc ra. Đồ ăn vặt không được ăn nhiều, bữa chính phải nhớ ăn đúng giờ. Ăn hết rồi thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến đây tìm anh, biết chưa?”

Cô bé không trả lời anh, chỉ chăm chú nhìn vào cây kẹo mút, ánh mắt tràn đầy tò mò mới lạ.

Đúng là vẫn còn là một đứa trẻ mà, Quý Minh Hi mỉm cười xoa đầu cô bé, sau đó kéo vali đi về phía trường học.

Vị ngọt lan tỏa khắp trong quan tài, đó là một hương vị không hề tồn tại ở nơi núi rừng này.

Cô bé người giấy giơ cao cây kẹo mút, vụng về làm theo cách mà thầy giáo vừa dạy, đưa kẹo tới “miệng”, phần đầu giống như cát chảy lõm xuống, nuốt trọn cây kẹo.

Ngọt thật.

Ngon nữa.

Cô bé sống trên núi sáu năm, chưa từng được ăn thứ gì ngon như vậy. Nhớ tới cây kẹo mút lúc nãy mình đã nuốt cả bao bì, mặt không khỏi lộ vẻ tiếc nuối.

Cô bé cẩn thận cất đống đồ ăn ấy đi, dùng sợi dây đỏ dày buộc chặt lên tấm ván, lỡ mà rơi thì sẽ không còn nữa.

Thật muốn ăn thêm một cái nữa… Nhưng ban nãy đã ăn mất hai cái rồi.

Cô bé nhặt vỏ kẹo mà thầy giáo quên mang đi, đưa lên mũi ngửi rồi liếm nhẹ. Nếu có thể sống trong một căn nhà như thế này thì tốt biết mấy.

“Bốp!”

Thân xe đột ngột biến hình, chiếc quan tài vuông vức biến thành bao kẹo mút hình ống, từ trong ra ngoài đều tỏa ra hương vị ngọt ngào của đường.

Những người giấy biến mất không dấu vết, cô bé bên trong cũng hóa thành một người kẹo nhỏ, vừa liếm tay vừa thỏa mãn, đưa mắt tiễn bóng lưng cao lớn, dịu dàng ấy bước vào ngôi trường đáng sợ kia.

“Phải sống sót đấy nhé.”

*

Trước đó đã nghe Ngải Tả Tư nói trường học trong núi rất tệ, nhưng Quý Minh Hi không ngờ lại tệ đến mức này.

Từ xa nhìn lại, ngôi trường này ít nhất cũng đã tồn tại vài chục năm, tường rào phủ đầy rêu xanh, tường nứt nẻ, sân trường thì tích đầy lá khô, ngay cả cổng trường cũng rách nát không tả nổi.

 

Hết

Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page