Danh sách chương

Hắn ta muốn biết thằng nhóc ăn trộm này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mà biến thành bộ dạng vừa đần độn vừa đáng thương như hiện tại.

Trong phòng vang lên một tiếng “rầm” trầm đục, một cỗ quan tài đá từ lòng đất trồi lên. 

Bên trong quan tài là một cậu bé có gương mặt trắng bệch, trông y hệt cái đầu dưa hấu bên ngoài, chỉ khác là cậu ta có mái tóc dài và mặc bộ trường bào thêu hoa kiểu cổ xưa vô cùng sang trọng.

Quan tài chứa đầy chất lỏng màu xanh lục, thỉnh thoảng còn sủi lên vài bong bóng, nhìn qua đã thấy chẳng phải thứ gì tốt đẹp.

“À đúng rồi, đừng đụng vào nước trong quan tài, ăn mòn rất mạnh, chỉ một giây là có thể làm tan cả ngón tay đấy.” Quý Minh Hi nhắc nhở.

Thuận Úc lập tức rụt ngay tay lại. Vốn dĩ anh ta còn muốn xem đứa trẻ này làm sao mà được bảo quản tốt như thế, nhưng thôi, giờ thì miễn đi.

Anh mở cuốn nhật ký đặt cạnh quan tài ra, chỉ lật được hai trang, sắc mặt đã trở nên vô cùng khó coi.

“Không hiểu à?” Kỳ Dương Thiên hỏi.

“Tôi lại mong là mình không hiểu thì hơn.” Thuận Úc cố gắng nén cơn buồn nôn, đọc từng chữ trong cuốn nhật ký cho Kỳ Dương Thiên nghe.

Quỷ đói vốn là con trai một nhà phú thương, vì gia đình mù quáng tin vào Trường Sinh Môn nên đã dâng đứa trẻ đi làm Thần Tử. Nào ngờ đó lại là một thí nghiệm tạo ra quỷ đói.

Trải qua quá trình luyện chế cực kỳ tàn khốc, cậu cùng những người khác biến thành quỷ đói, rồi bị thả vào trong thành.

Chỉ sau một đêm, gia cầm trong thành bị ăn sạch, khắp nơi tràn ngập nỗi kinh hoàng và nước mắt. Cậu – người vẫn còn giữ được lý trí – không muốn trở thành ác quỷ, đã nuốt chửng các quỷ đói khác rồi tự chôn mình dưới chân núi Hi Dương, đói thì gặm tay mình, cho đến khi được Sơn Thần phát hiện.

Nhật ký dưới đất nhiều đến mức có thể lấp đầy cả một cái tủ sách. Những cuốn nhật ký này cậu bắt đầu viết từ lúc mới biết chữ, mỗi ngày vài dòng ghi chép vụn vặt, viết suốt cho đến tận ngày hôm qua:

【Thủy yêu nói có hai người bị nhốt trong phòng, bảo tôi đi cứu. Thật ra tôi không muốn, vì trên người bọn họ có khí tức của Trường Sinh Môn. Nhưng Thủy yêu nói nếu tôi cứu thì có thể sẽ gặp được người tôi muốn gặp. Nhưng… chẳng phải Sơn Thần đã chết rồi sao?】

【Tôi đã cứu bọn họ, thế mà họ chẳng cảm ơn, còn cướp luôn thức ăn mà Sơn Thần chuẩn bị cho tôi. Người của Trường Sinh Môn lúc nào cũng đáng ghét như thế, tôi quyết định không thả họ ra nữa, cùng lắm là vi phạm nội quy trường học thôi.】

【Đói quá, ăn trộm một chút chắc không ai phát hiện đâu nhỉ. Dù sao đám lá cây đó hình như cũng chẳng ai cần đến.】

【Bọn họ lại dùng thuật pháp của Trường Sinh Môn để điều khiển tôi đi ăn trộm! Đói Đói không thể làm đứa trẻ ngoan được nữa rồi, tôi nhất định phải giết chết bọn họ!】

Chân tướng đã rõ, nhưng chẳng ai cảm thấy nhẹ nhõm. Quý Minh Hi đã nắm rõ tuyến đường trên bia đá, xoay vài cơ quan, chiếc quan tài đá liền chìm xuống. Toàn bộ mật thất thay đổi kết cấu, lộ ra một lối đi nhỏ.

Quý Minh Hi dẫn đầu bước lên phía trước, thấy hai người kia vẫn mang vẻ mặt bất bình thay cho Đói Đói, ánh mắt anh cũng dịu đi vài phần. 

Thuận Úc tuy cứng đầu, nhưng lại là yêu quái giống con người nhất – có thể đồng cảm với những cảm xúc hỷ nộ ai lạc của con người. 

Một kẻ như thế, dù là yêu, cũng chẳng thể xấu đến mức nào. Mà người đánh thức hắn ta, hẳn cũng là người như vậy.

Anh an ủi: “Đừng buồn nữa, Đói Đói nó đã tự đi ra được rồi. Giờ chúng ta đi giúp nó kiếm ít đồ ăn lót dạ đi. Nếu thực sự muốn giúp nó, thì sau này nhất định phải kiên quyết phản đối mấy trò mê tín phong kiến.”

Cái mà anh hay nói là “mê tín phong kiến” thực ra không phải chỉ thuật pháp hay yêu ma quỷ quái, mà là việc mù quáng tin vào và sùng bái những điều vô căn cứ – như ốm đau không đi khám bệnh mà uống nước bùa, hay mê tín rằng con mình là Thần Tử rồi cuối cùng đẩy nó vào vực sâu.

Kỳ Dương Thiên trong quá trình trừ yêu cũng từng gặp không ít người như vậy, nên rất hiểu lời của Quý Minh Hi. 

Trên đời này vốn chẳng có nhiều yêu tà đến thế, có đôi khi đi đến tận cùng mới nhận ra, thứ tà ác nhất chính là lòng người.

Anh ta gật đầu: “Đúng, mê tín phong kiến nhất định phải bài trừ.”

Cuối con đường nhỏ là một cánh cửa. Quý Minh Hi đẩy cửa ra, bên trong là một đám cây bụi rối tung cả lên, cây mà lúc nãy Kỳ Dương Thiên ôm cũng ở đó, chỉ là chẳng thấy bóng dáng đồ ăn từng bị nuốt vào đâu cả.

Anh đóng cửa lại, vặn mấy cái cơ quan, đi theo con đường mới vừa hiện ra. Nơi đó là một gian mộ thất chất đầy lá rụng, bên trong còn lẫn vài cây chổi – xem ra đây chính là đống mà Lý Nhị Cẩu làm mất.

Anh tiếp tục xoay cơ quan, chưa kịp đẩy cửa đã nghe thấy bên trong có tiếng cười, còn có mùi đậu hũ sốt cay và gà xào ớt bay ra từ khe cửa.

Từ nơi tối tăm phía xa vọng lại tiếng “ục ục ục” – đó là âm thanh dạ dày đang sôi lên vì dịch vị trào cuộn.

 

Hết

Chương 89:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page