Danh sách chương

Kỳ Dương Thiên: …

Tại sao người tự xưng là “thầy giáo tránh xa mê tín phong kiến” này lại hiểu rõ về quỷ đói đến vậy? Không hợp logic chút nào!

Anh ta vội chuyển chủ đề: “Thuận Úc đâu rồi?”

“Tới dưới cậu kia kìa…” Giọng Thuận Úc đầy bực dọc vang lên: “Cậu không thấy lần này bùa chiếu sáng còn chẳng sáng bằng mọi khi à? Tôi sắp bị cậu đè chết rồi đấy.”

Kỳ Dương Thiên cúi đầu xuống, mới phát hiện ra mình đang đè lên một con báo tuyết khổng lồ.

Lông mềm mượt, cả người trắng như tuyết—một con mèo to khổng lồ. Kỳ Dương Thiên không kìm được mà vuốt vài cái, lập tức nhận về ánh nhìn như dao chém từ “mèo to”.

Con mèo trắng há miệng nói tiếng người: “Cậu được lắm đấy, lấy đại ca ra làm đệm thịt còn chưa đủ, còn dám giở trò sàm sỡ.”

Dứt lời, nó biến trở lại thành hình dạng thiếu niên.

Kỳ Dương Thiên im bặt, không dám phản bác, đỡ người ta dậy xong còn khúm núm phủi bụi giúp. 

Đường đường là đàn ông gần ba mươi tuổi, lại dùng trẻ con làm đệm, nghĩ sao cũng thấy không ra gì… Dù cho đối phương là mèo to đi chăng nữa thì cũng vẫn không ra gì.

Một người một yêu trong tình trạng thảm hại dìu nhau đến trước mặt Quý Minh Hi, hỏi: “Giờ phải làm sao? Làm sao ra khỏi đây?”

Con người luôn có xu hướng dựa vào người bình tĩnh nhất khi lâm vào tuyệt cảnh—và chỉ cần nhìn quần áo cũng biết ai là người bình tĩnh nhất trong ba người bọn họ.

Hai người bọn họ thì lôi thôi rách nát, còn Quý Minh Hi thì chẳng khác gì đang đi dã ngoại, chỉ thiếu đeo ba lô và gặm hạt dưa nữa thôi.

Quý Minh Hi cũng không giấu giếm, nói thẳng: “Phải tìm được thức ăn của quỷ đói, rồi ném vào bể dạ dày của nó. Khi no bụng rồi, nó sẽ thả chúng ta ra. Nhưng chúng ta chỉ có hai ngày thôi.”

Theo lý mà nói, Đói Đói sẽ không phát điên nhanh như vậy, mà có phát điên thì cũng không gây hại cho con người. 

Biến số duy nhất chính là hai tên người của Yêu Hương Đường—nhất định bọn chúng đã làm gì đó trong bụng quỷ đói, và cả lấy đi thức ăn vốn thuộc về nó.

Bọn họ bắt buộc phải nhanh chóng tìm lại được thức ăn, nếu không quỷ đói sẽ cứ thế nuốt chửng mọi thứ vì cơn đói khát, và đến lúc đó việc khôi phục sẽ rất rắc rối.

Không chỉ nói chính xác việc cần làm, ngay cả giới hạn thời gian cũng rõ như lòng bàn tay—đây rõ ràng không phải chuyện người bình thường có thể biết được.

Kỳ Dương Thiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, mở miệng hỏi: “Anh… rốt cuộc là ai vậy?”

Thuận Úc cũng đưa mắt nhìn sang. Chuyện về quỷ đói, ngay cả hắn ta cũng không rõ ràng, sao lại có một con người biết được nhiều đến vậy?

Quý Minh Hi bắt chước vẻ thần bí lừa người của Bách Hiểu Sinh, giơ ngón trỏ đặt lên môi, ra chiều cao thâm khó lường, nói: “Không thể nói.”

Nói ra lỡ bị tố cáo thì sao? Ngay cả chuyện mấy con yêu quái trong trường này có hợp pháp hay không anh còn chưa dám chắc. 

Nhưng chỉ cần anh kiên quyết nói mình chẳng biết gì, một mực khẳng định học sinh là người thì chắc chắn sẽ hợp pháp.

Ai mà chẳng có vài bí mật không thể nói. Trong giới huyền học thì lại càng vậy, thế nên Kỳ Dương Thiên cũng không hỏi tiếp, chỉ đổi sang hỏi: “Giờ thì chúng ta nên làm gì?”

Tuy không rõ thân phận thực sự của Quý Minh Hi, nhưng chỉ riêng đĩa gà xào ớt khi nãy cũng đủ để Kỳ Dương Thiên tin tưởng anh rồi.

Anh ta tin rằng, người này thật sự đang tận tâm chăm lo cho từng sinh linh trong ngôi trường này.

Nơi bọn họ đang đứng rất rộng lớn, chỉ là kết cấu có hơi kỳ quái—trông hệt như một ngôi mộ.

Kỳ Dương Thiên đi một vòng rồi xác định: họ đang ở trong một ngôi mộ.

Anh ta từng học ngành khảo cổ khi còn đi học nên khá quen thuộc với các loại cấu trúc mộ cổ.

“Trong bụng quỷ đói… sao lại có một cái mộ?” Kỳ Dương Thiên thắc mắc.

“Đây là mộ của nó.” Quý Minh Hi đứng trước một tấm bia đá, trả lời, “Quỷ đói tám trăm năm trước không phải sinh ra tự nhiên mà là bị tạo ra bởi con người.

Kẻ đứng sau là cái gì đó… Trường Sinh Môn. Bọn họ muốn thông qua việc tạo quỷ, thả quỷ, rồi diệt quỷ để củng cố vị thế của mình, nhưng không ngờ lại tạo ra một thứ quái vật đến chính họ cũng không khống chế nổi. 

Nếu các cậu muốn tìm hiểu thêm thì có thể gõ vào viên gạch ở giữa kia—hồi còn sống đứa trẻ này hình như có thói quen viết nhật ký.”

Quý Minh Hi nói, tay xoa cằm nhìn quanh. Đã quá lâu anh không vào bụng quỷ đói, nếu không nghiên cứu lại tuyến đường mà lỡ rơi xuống hồ dịch vị thì phiền toái lớn.

Kỳ Dương Thiên đi tới nhìn thử, nhưng trên bia đá khắc toàn là ký tự cổ không thuộc thời đại này, anh ta nhìn không hiểu nên cũng đành từ bỏ ý định giúp đỡ.

Bên kia, Thuận Úc đã đi gõ viên gạch rồi. Không chỉ người mới thích hóng chuyện, yêu quái cũng rất mê tám chuyện. 

 

Hết

Chương 88:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page