Đứa bé ngơ ngác một lúc lâu, rồi đột nhiên đưa tay lên miệng, mạnh mẽ xé một miếng thịt từ chính cánh tay mình mà nhai.
Tuy bàn tay là do hóa hình nên không chảy máu, nhưng cảnh tượng đó vẫn đủ khiến người ta rùng mình.
“Đói…” Đứa bé nhai xong bàn tay trái lại đưa tay phải vào miệng.
Thuận Úc cau mày: “Sao lại có quỷ quái ăn thịt chính mình? Thật quá tà môn rồi.”
Đứa bé tiếp tục nhai, những ngón tay chưa kịp nuốt rơi khỏi khóe miệng, tan ra thành chất lỏng màu xanh lục, nhỏ xuống đất phát ra tiếng xèo xèo như ăn mòn. Nó càng ăn càng vội, miệng không ngừng lặp lại chữ “đói”, giống như càng ăn thì lại càng đói thêm.
“Là quỷ đói.” Quý Minh Hi nghiêm túc nói: “Quỷ đói phải chịu sự hành hạ của cơn đói mọi lúc mọi nơi, dù mỗi phút mỗi giây đều đang ăn, cũng không thể thỏa mãn. Chỉ có máu thịt mới giúp chúng dễ chịu hơn. Nhưng nếu đói quá mức, nó rất dễ mất kiểm soát, cho đến khi cơn đói được xoa dịu.”
Hai bàn tay của quỷ đói nhanh chóng bị chính nó ăn sạch. Tay mới vẫn chưa mọc lại, nó ngây dại nhìn Quý Minh Hi, yếu ớt thốt ra một tiếng: “Đói…”
Kỳ Dương Thiên giơ bùa Ngũ Lôi lên, vẻ mặt nghiêm nghị: “Nghe nói tám trăm năm trước từng có quỷ đói làm loạn.
Chúng thân cao như núi, bụng sâu như biển, ăn hết gia cầm trong thành vẫn không no, cuối cùng quay sang tấn công con người, khiến không ít người chết thảm trong bụng chúng.
Khi đó, ngay cả môn phái mạnh nhất là Vĩnh Sinh Môn cũng không có cách nào xử lý. Loại tà vật này, sao lại xuất hiện trong trường học?”
Không biết là câu nào kích thích đến quỷ đói, biểu cảm của nó bắt đầu thay đổi. Răng và môi vốn bình thường bỗng trở nên nhọn hoắt, ánh mắt dại dột cũng trở nên dữ tợn, khóe miệng co giật, vừa như tức giận vừa như thèm khát.
Quý Minh Hi nhẹ nhàng xoa đầu quỷ đói, vỗ về: “Ngoan nào, bình tĩnh đi. Đói Đói chẳng phải đã nói sẽ làm một đứa trẻ ngoan sao?”
Hơi thở quen thuộc khiến nét mặt dữ dằn của quỷ đói dịu lại đôi chút. Đột nhiên, một làn khí đen trào ra từ miệng nó, mắt trợn trừng, đầu gục xuống và nôn ra một chiếc la bàn đầy vết tích loang lổ, trên đó in một cái tên: Hoàng Thập Tam.
Khói đen ngày một dày đặc, ngưng tụ thành một con rắn đen to lớn chui ra khỏi miệng quỷ đói.
Khuôn mặt ngây dại của quỷ đói vặn vẹo vì đau đớn. Nó dốc sức đẩy Quý Minh Hi ra, rồi quay đầu bỏ chạy. Con rắn đen đã chui ra quá nửa, quấn chặt lấy cơ thể nó.
“Đói… A a a a a!”
Cơ thể nhỏ bé của quỷ đói đột nhiên phình to, xé rách ra, hóa thành một con Dạ Xoa cao bằng mười tầng lầu, gương mặt gớm ghiếc như La Sát, khắp người mọc đầy miệng, mỗi cái miệng đều có răng nanh sắc nhọn, nước dãi nhỏ tong tong.
Con rắn đen kia cũng đã hoàn toàn chui ra khỏi miệng nó, nhưng có lẽ cảm thấy kích thước của mình quá nhỏ so với thân thể khổng lồ kia, nên lại hóa thành khói đen và chui trở lại.
“Đói…” Hàng chục cái miệng đồng loạt mở ra, phát ra đủ kiểu âm thanh, nhưng đều là cùng một chữ.
Từ từng cái miệng, hàng chục làn khói đen phun ra, hóa thành những con rắn nhỏ bò lổm ngổm quanh mép.
Đôi mắt đờ đẫn của quỷ đói dần dần nhuộm đỏ, trong mắt có bóng ảo của rắn đang bơi lượn. Nó há to miệng, gió lốc nổi lên dữ dội, cây cối bị nhổ bật cả gốc, rồi toàn bộ bị cuốn vào miệng nó.
“Đừng để bị hút vào đó!” Kỳ Dương Thiên ôm chặt lấy một thân cây, nhưng cũng chỉ vô ích—chưa được năm giây, cả người lẫn cây đã bị hút vào trong.
Ban đầu là bị hút vào cái miệng cao mười tầng lầu, sau đó rơi thẳng vào một cái dạ dày sâu hun hút không thấy đáy.
Kỳ Dương Thiên cảm thấy việc mình còn sống đã là may mắn lắm rồi—nếu không nhờ Thuận Úc kịp kéo anh ta lại một cái giữa đường, có lẽ giờ đã chẳng còn cơ hội để mở miệng nói chuyện.
Xung quanh tối đen như mực, anh ta chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của chính mình. Từ lúc nhập môn đến giờ, chưa từng có lúc nào chật vật như vậy.
Anh ta lập tức đốt một lá bùa chiếu sáng. Trong tình cảnh sinh tử thế này, anh ta chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến chuyện mất mặt, vừa niệm chú vừa thở hổn hển:
“Yêu vương núi Tiểu Hàn cho ta mượn lực, Bùa chiếu sáng hiển linh uy lực, Ánh lửa không thể bằng ta, Ánh mặt trời cũng chẳng rực rỡ bằng!”
Ánh sáng chói lòa bật lên, cuối cùng anh ta cũng thấy rõ tình hình xung quanh.
Quần áo trên người rách nát, dính đầy bụi bẩn, mà không xa đó, Quý Minh Hi vẫn mặc nguyên chiếc áo thun trắng tinh không dính lấy một hạt bụi.
…Đột nhiên muốn dập luôn lá bùa chiếu sáng.
Đều là con người cả, tại sao Quý Minh Hi có thể “ăn gian” thế chứ!
Quý Minh Hi cảm nhận được ánh mắt của anh ta, bước tới mỉm cười nói: “Thật ra nếu không giãy giụa thì cũng chẳng bị thương đâu. Đống quần áo kia là do bị cọ xát vào cây mới hỏng đấy.”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng