Chương 1:
03/06/2025
Chương 2:
03/06/2025
Chương 3:
03/06/2025
Chương 4:
04/06/2025
Chương 5:
04/06/2025
Chương 6:
04/06/2025
Chương 7:
05/06/2025
Chương 8:
05/06/2025
Chương 9:
05/06/2025
Chương 10:
06/06/2025
Chương 11:
06/06/2025
Chương 12:
06/06/2025
Chương 13:
07/06/2025
Chương 14:
07/06/2025
Chương 15:
07/06/2025
Bên trong quan tài, tiếng nhạc tang như xé tai, tiếng khóc của cô bé mỗi lúc một to, không khí bắt đầu loãng dần. Mùi tử thi mục rữa lan tràn cả trong lẫn ngoài quan tài, chỉ có một ít không khí tươi mới len được vào từ khe hở ban nãy.
Với tốc độ này, chưa đầy năm phút nữa con người sẽ bị ngạt mà chết.
Đôi mắt rỗng tuếch của cô bé đẫm lệ, khóe miệng lại nứt đến tận sau đầu.
Chỉ cần giết được tên này, cây đinh của mình sẽ trở lại.
Thế nhưng mười phút trôi qua… rồi hai mươi phút trôi qua… cơ thể bé nhỏ của mấy người giấy đã ướt sũng vì bị thấm nước, còn người đàn ông trước mặt vẫn dịu dàng an ủi cô bé bằng giọng điệu ôn hòa, không chút mất kiên nhẫn, càng không có vẻ gì là sắp ngạt thở.
Cô bé sụt sịt hỏi: “Anh không ngửi thấy mùi gì sao?”
Quý Minh Hi hít mạnh một hơi, nhưng vì nghẹt mũi nên chẳng ngửi thấy mùi gì. Anh đành phải phát huy kỹ năng từng dùng để dỗ trẻ con hồi làm thêm ở nhà trẻ, giả vờ ngạc nhiên nói: “Wow! Thơm quá à! Có phải là bé con nhà mình đã xịt loại nước hoa mà mình thích nhất không? Con giỏi ghê! Cả xe đều thơm phức luôn đó~”
Cô bé bật khóc to hơn nữa — dù không phải con người, thì gu của mình cũng không đến mức… thảm hại như vậy đâu nhỉ?!
Hơn nữa… thật sự có người thấy mùi xác thối lại thơm sao?!
Hỏng rồi, đoán sai rồi.
Quý Minh Hi luống cuống lau mặt cho cô bé, trong lòng âm thầm ghi vào “nhật ký nghề giáo” của mình một bài học kinh nghiệm: Không được nghĩ rằng trẻ con thì có thể dỗ bừa.
Khuỷu tay bị tấm ván quan tài ép chặt, hành lý vốn cách anh một đoạn cũng dần bị đẩy lại gần.
Quý Minh Hi lẩm bẩm: “Không gian này…”
Thấy cuối cùng anh cũng để ý đến điều nên để ý, cô bé lập tức ngừng khóc, ánh mắt nhìn anh đầy mong chờ.
Sợ đi, hoảng đi, hãy như một người bình thường mà bị dọa cho phát khiếp đi… rồi bị ép thành một cái xác thật sự trong cỗ quan tài đang thu hẹp dần này.
Quý Minh Hi phát hiện, nếu không có hành lý thì cái quan tài này có thể nằm được hai người. Giờ anh chất đồ vào rồi, cô bé chỉ có thể co người ngồi bó gối bên đầu mình.
Chắc là do mình mang theo quá nhiều đồ, làm cô bé từ chỗ nằm thẳng phải chuyển sang ngồi, mà còn là ngồi không thoải mái nữa.
Càng nghĩ càng thấy mình đoán đúng. Việc cô bé ngừng khóc lại càng khiến anh thêm tin vào suy đoán đó.
Quý Minh Hi áy náy nói: “Có phải là vì anh chiếm chỗ nằm của em, nhưng em ngại không nói ra, nên mới buồn đúng không?”
Cô bé: ?!
Có cần nghe lại chính mình vừa nói cái gì ngu không?
Đôi mắt hột đậu của cô bé ánh lên một tia giễu cợt trong làn nước mắt lấp lánh, nhưng người trước mặt lại tưởng đó là cái gật đầu xác nhận.
“Không sao đâu, anh ngồi dậy ngay đây, nhường chỗ cho em nằm.”
Quý Minh Hi định ngồi dậy, nhưng nắp quan tài đã sụp xuống sát mặt mình. Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng đẩy một cái liền bật mở được nắp quan tài.
“Đừng—!” Tiếng hét the thé của cô bé không kịp ngăn cản động tác của Quý Minh Hi. Thế là chiếc “xe quan tài nhỏ xinh” của họ lập tức biến thành phiên bản… mui trần.
Quý Minh Hi cầm nắp quan tài đang dần teo nhỏ lại, ngơ ngác chẳng hiểu ra sao — sao cô bé lại khóc còn dữ hơn nữa rồi?
“Huhu… Sơn thần nói đúng mà, con người thật đáng sợ… Từ khi em ra đời cách đây sáu năm, ngày nào cũng tránh xa loài người, việc xấu nhất từng làm cũng chỉ là dọa vài con thú nhỏ. Mỗi ngày em đào rau dại sống qua ngày, đói khát thiếu ăn… Hôm nay ngửi thấy mùi gì thơm thơm nên mới lấy hết can đảm xuống núi… Ai ngờ… Ai ngờ huhu… Sau này em không bao giờ xuống núi nữa!”
Cô bé người giấy khóc đến tan ra trên mặt ván quan tài, khiến tấm gỗ bị nhuộm đen kịt pha đỏ lòe.
Quý Minh Hi xót xa bế cô bé lên — không ngờ đứa nhỏ mới có sáu tuổi, ngày ngày đào rau dại sống qua bữa, trách sao còn bé tí đã phải “chạy xe” kiếm sống.
Anh thở dài: “Hay là sau này em đến sống ở trường làng thôn họ Quý nhé? Anh là thầy thực tập ở trường đó, đến lúc ấy anh sẽ lo cho em tiền ăn học.”
Con người có thất tình lục dục và đủ loại cảm xúc, có những loài yêu quái dựa vào cảm xúc tiêu cực của con người mà tu luyện và sinh tồn.
Sự xót xa và nỗi buồn – không rõ có tính là cảm xúc tiêu cực không – nhẹ nhàng khuếch tán trong không khí, từ từ thẩm thấu vào thân thể cô bé.
Đôi mắt sơn mài sứt mẻ của cô đầy vẻ mơ hồ. Những cảm xúc này, cô bé từng thấy khi quan sát người ta đưa tang, nhưng chưa từng có lần nào khiến cô bé thấy ấm áp khắp người như lúc này. Ngay cả chiếc đinh niêm phong từng bị gãy cũng tự động phục hồi, cả cơ thể cô bé dần tràn đầy sức sống.
Vệt mực tan chảy từ nãy giờ chậm rãi trườn trên mặt ván quan, quét tan làn khói đen mờ nhạt như hình rắn, rồi chui trở lại vào thân thể cô bé. Cơ thể giấy mềm oặt cũng khô ráo trở lại.
You cannot copy content of this page
Bình luận