Chương 1:
03/06/2025
Chương 2:
03/06/2025
Chương 3:
03/06/2025
Chương 4:
04/06/2025
Chương 5:
04/06/2025
Chương 6:
04/06/2025
Chương 7:
05/06/2025
Chương 8:
05/06/2025
Chương 9:
05/06/2025
Chương 10:
06/06/2025
Chương 11:
06/06/2025
Chương 12:
06/06/2025
Chương 13:
07/06/2025
Chương 14:
07/06/2025
Chương 15:
07/06/2025
Chương 16:
08/06/2025
Chương 17:
08/06/2025
Chương 18:
08/06/2025
Chương 19:
09/06/2025
Chương 20:
09/06/2025
Chương 21:
09/06/2025
Chương 22:
10/06/2025
Chương 24:
10/06/2025
Chương 23:
10/06/2025
Chương 25:
11/06/2025
Chương 26:
11/06/2025
Chương 27:
11/06/2025
Chương 28:
12/06/2025
Chương 29:
12/06/2025
Chương 30:
12/06/2025
Chương 31:
13/06/2025
Chương 32:
13/06/2025
Chương 33:
13/06/2025
Chương 34:
16/06/2025
Chương 35:
16/06/2025
Chương 36:
16/06/2025
Chương 37:
17/06/2025
Chương 38:
17/06/2025
Chương 39:
17/06/2025
Chương 40:
18/06/2025
Chương 41:
18/06/2025
Chương 42:
18/06/2025
Chương 43:
19/06/2025
Chương 44:
19/06/2025
Chương 45:
19/06/2025
Chương 46:
22/06/2025
Chương 47:
22/06/2025
Chương 48:
22/06/2025
Chương 49:
22/06/2025
Chương 50:
22/06/2025
Chương 51:
23/06/2025
Chương 53:
23/06/2025
Chương 52:
23/06/2025
Chương 54:
23/06/2025
Chương 55:
23/06/2025
Chương 56:
25/06/2025
Chương 57:
25/06/2025
Chương 58:
25/06/2025
Chương 59:
25/06/2025
Chương 60:
25/06/2025
Chương 61:
26/06/2025
Chương 62:
26/06/2025
Chương 63:
26/06/2025
Chương 64:
26/06/2025
Chương 65:
26/06/2025
Chương 66:
28/06/2025
Chương 67:
28/06/2025
Chương 68:
28/06/2025
Chương 69:
28/06/2025
Chương 70:
28/06/2025
Chương 71:
29/06/2025
Chương 72:
29/06/2025
Chương 73:
29/06/2025
Chương 74:
29/06/2025
Chương 75:
29/06/2025
Chương 76:
30/06/2025
Chương 77:
30/06/2025
Chương 78:
30/06/2025
Chương 79:
30/06/2025
Chương 80:
30/06/2025
Cô nhóc lựa từng món trong hộp công cụ, đặc biệt chọn những món cồng kềnh nhất—cái nào điêu khắc đau nhất thì dùng cái đó, kỹ thuật nào mài dũa khó chịu nhất thì áp dụng ngay.
Dù kết quả giống nhau, nhưng cô nhóc nhất quyết chọn con đường đau đớn nhất có thể.
Với loại tinh quái mang địch ý như thế này, chỉ có hai cách: hoặc tiêu diệt, hoặc thu phục.
Mà hiện tại đang ở trên địa bàn của người ta, tiêu diệt là điều không thể, nên đành phải đổi sang cách “trị” khéo léo hơn. Phải khiến con yêu tinh này vừa chịu trận vừa không thể mách tội.
Nếu mấy chiêu mờ ám này có bị phát hiện, cô nhóc hoàn toàn có thể nói đây là quy trình cần thiết trong việc “phục hồi tượng đá”. Dù sao thì cũng chẳng ai bắt được nhược điểm gì.
Nói cho cùng thì đối phương vẫn còn quá non, đến cả cảm xúc vui buồn giận hờn cũng không biết che giấu.
Năm đó cô nhóc và Kiều Chí Thiên cùng nhau lật đổ trở về nhà họ trả thù, bao nhiêu âm mưu thủ đoạn chưa từng thấy qua? Cái mốt “bạch liên hoa đen lòng” bây giờ chẳng qua là đồ chơi từ lâu rồi.
“C-có được không vậy, sửa thế này… có khó lắm không?”
Giọng nói xưa nay luôn ngạo nghễ nay lần đầu mang theo chút lo lắng.
Kiều Ny quay đầu lại, chỉ thấy giữa căn phòng xuất hiện một bức tượng đá cao tầm một mét ba, bề mặt đã mờ đến mức chẳng thể nhìn ra nguyên dạng, chỉ có thể mơ hồ đoán được từ hình dáng bên ngoài rằng đó là một đứa trẻ đang chắp tay hành lễ.
Hình như cô nhóc đã từng thấy bức tượng đá này ở đâu đó—nhưng là từ rất, rất lâu về trước.
Lúc đó, cô nhóc vẫn còn là một “người máy hương thơm” được cho là sẽ mang lại hạnh phúc cho chủ nhân, đang cùng Kiều Chí Thiên khi ấy còn nhỏ tuổi lang bạt khắp nơi.
Khi hai người sắp chết đói thì một người đàn ông không nhìn rõ gương mặt đã dẫn họ đến một ngôi miếu Sơn thần, giúp họ bình an vượt qua mùa đông lạnh giá ấy.
Vì khi đó quá thê thảm, đến tận bây giờ cô nhóc vẫn nhớ như in dáng vẻ ngôi miếu đơn sơ ấy: một bức tượng thần hình ngọn núi, một tiểu đồng chắp tay hành lễ, và một chiếc bàn thờ cũ kỹ—tất cả chỉ có vậy.
Sau này khi Kiều Chí Thiên trả được thù và quay lại tìm miếu Sơn thần, thì chỉ nghe người ta nói rằng miếu đã sụp đổ, còn người đàn ông năm xưa thì chẳng ai biết đã đi đâu.
Đợi mãi mà không thấy đối phương phản ứng gì, Quý Xa Xa bắt đầu hơi sợ. Có phải do nguyên hình của mình quá khó sửa, nên chị ấy không dám đụng vào không?
Cô bé đặt mấy viên kẹo yêu thích của mình xuống bên chân, nhỏ giọng nói:
“Em cho chị hết đống kẹo này, chị ráng sửa cho em xinh đẹp một chút được không… em muốn để thầy Quý nhìn thấy…”
Mấy chiếc kẹo đầy màu sắc được đặt dưới chân bức tượng đá, nhìn qua lại càng giống như một kiểu… dâng lễ.
Kiều Ny giả vờ hỏi chuyện để tìm hiểu thêm: “Hơi khó đấy… sao lại thành ra thế này vậy?”
Quý Xa Xa ngơ ngác đáp: “Không nhớ nữa… lúc có ý thức thì em đã nằm bên bờ ao rồi, rách nát tả tơi, ngày nào cũng bị gió thổi nắng chiếu, cứ vậy mà thành ra như này. Em chẳng biết gì cả, chỉ biết là… em không có nhà. Sau đó dựa vào một mẩu dị văn mà có được hình dáng xe như bây giờ.”
Có vẻ như cô tiểu đồng ấy đã nhiễm hương hỏa từ miếu Sơn thần, theo thời gian mà sinh ra linh trí.
Nhưng sau khi miếu sụp đổ, không còn người hương khói, không ai dẫn dắt, nên đành nương nhờ vào năng lượng dị văn để tồn tại—trở thành một quái vật dị văn.
Kiều Ny thở dài, ném cây búa lớn sang một bên, thay vào đó chọn bộ dụng cụ khác. Cô nhóc cảm thấy mình đã đủ đáng thương rồi, không ngờ còn có người còn thảm hơn.
Ít nhất cô nhóc còn có Kiều Chí Thiên may vá lại định kỳ. Còn đứa trẻ này—chẳng có gì cả.
“Chị sẽ cố làm nhẹ tay. Nếu đau thì nhớ nói với chị nhé.” Kiều Ny đeo khẩu trang, mười cánh tay đồng loạt hoạt động, tiếng “đinh đinh đoong đoong” vang lên không ngớt.
Bao năm qua cô nhóc theo Kiều Chí Thiên đi khắp nơi, học không ít kỹ thuật chế tác người máy—sửa một bức tượng đá như vậy chẳng phải chuyện gì khó khăn.
***
Ngay từ khoảnh khắc hai cha con họ Kiều bước vào trường, trong cuốn sổ tay của Bách Hiểu Sinh đã xuất hiện thông tin của cả hai người. Giờ phút này, cậu bé đang say sưa đọc một mớ chuyện tám nhảm cực kỳ hấp dẫn.
Một vở kịch báo thù được âm mưu suốt hơn hai mươi năm, tình tiết lên xuống như tàu lượn siêu tốc, y hệt đang đọc tiểu thuyết.
Cậu bé là linh hồn hộ trường của ngôi trường này—cho dù chẳng làm gì thì mọi tin tức trong trường cũng sẽ tự động đổ về chỗ cậu bé như nước chảy về nguồn.
Dưới lầu, con quỷ đói lại đang nhai tay mình cho vui. Sau núi, yêu quái nước đang âm thầm rơi lệ—cái tên suốt ngày ru rú trong phòng kia mà cũng biết khóc thì đúng là hiếm có.
You cannot copy content of this page
Bình luận