Danh sách chương

Giản Hoang đáp: “Con quỷ ký sinh trong nhà đã đè nén sức mạnh của Kiều Ny, nên con bé dồn phần lớn sức mạnh ra bên ngoài, cố tình làm mọi thứ rối loạn để thu hút sự chú ý của ông… hoặc một số đạo sĩ giang hồ.”

“Vậy thì vụ đó hai mươi vạn nữa tôi cũng chuyển luôn.” Kiều Chí Thiên vuốt tóc Kiều Ny, khẽ xin lỗi: “Xin lỗi, là cha phát hiện quá muộn.”

Ông ta chia tiền làm hai phần chuyển vào tài khoản của hai người, rồi đưa họ xuống tầng bằng thang máy bên hông. 

Khi nhìn thấy mấy con búp bê trong phòng khách vẫn yên tĩnh, không hề hấn gì, ông ta hơi ngạc nhiên rồi bật cười: “Chúng nó vẫn còn nguyên vẹn à? Tôi cứ tưởng trận chiến dữ dội vậy là sẽ bị phá hỏng cả rồi. Lát nữa tôi sẽ chuyển thêm cho các cậu năm vạn, mấy con đó đều là tâm huyết tôi tự tay thiết kế ra đấy.”

Quý Minh Hi bỗng hiểu ra vì sao Kiều Ny nhất định phải tìm người biết trân trọng búp bê — có lẽ vì không muốn để những tâm huyết của cha mình bị hủy hoại một cách vô ích.

Kiều Chí Thiên ngồi xe lăn ra sân, khi thấy mấy con búp bê bán thành phẩm treo trên cây, ông ta không nhịn được mà nở một nụ cười ấm áp — bảo sao Kiều Ny cứ mất vài bộ phận, thì ra là đem lắp vào mấy con búp bê này để giả làm ma, dụ người ta tới.

Trên mặt những búp bê bán thành phẩm kia đầy vết thương bị cháy nổ, đủ thấy trận chiến vừa rồi kịch liệt đến mức nào. 

Duy chỉ có một con búp bê tóc đen đang ngoan ngoãn ngồi dưới gốc cây, sạch sẽ đến mức hoàn toàn lạc lõng giữa khung cảnh tàn phá xung quanh.

“Các cậu chắc chắn là những thầy giáo dịu dàng và tốt bụng, nhưng… xin lỗi.” Kiều Chí Thiên nhẹ nhàng nhấc con búp bê kia lên, đặt lên đùi, giọng nói dần thấp xuống, mang theo chút áy náy: “Sau chuyện hôm nay, tôi vẫn muốn để Kiều Ny đến một ngôi trường bình thường. Thật ngại vì đã để các cậu tốn công đến đây một chuyến.”

Ông ta nhớ rất rõ, khi thấy tin tuyển sinh ấy vào đúng lúc nửa đêm khi mất điện, trên chiếc máy tính sắp hỏng. 

Trong đó viết rằng sẽ mang đến một ngôi trường ấm áp cho mọi đứa trẻ muốn được học hành. 

Từ cách xuất hiện kỳ lạ cho đến những lời ẩn ý trong từng câu chữ, ngôi trường ấy dường như không phải là một nơi bình thường. Nếu Kiều Ny bị bắt nạt thì biết làm sao?

Quý Minh Hi nghĩ đến con số tăng thêm trong tài khoản ngân hàng, cảm thấy cũng không gọi là uổng công, liền dứt khoát nói: “Không sao đâu ạ. Nếu sau này ông đổi ý, cánh cổng của trường Trung học Dao Khởi vẫn luôn rộng mở chờ đón ông và Kiều Ny.”

“Cảm ơn.” Kiều Chí Thiên hơi xúc động, lại chuyển thêm vào tài khoản của Quý Minh Hi năm mươi ngàn nữa.

Tiếng chuông cửa vang lên ở cổng lớn của trang viên, Kiều Chí Thiên ra mở. Bên ngoài là hai thanh niên mặc vest, chàng trai cao hơn lướt nhìn ba người trong sân rồi lập tức nở một nụ cười chuyên nghiệp, đưa danh thiếp cho Quý Minh Hi.

“Xin chào, tôi là giáo viên Điền Bằng Nghĩa của trường Trung học Yểu Cầu…”

Chưa nói hết câu đã bị người bên cạnh là Chương Thủ ngắt lời, hạ giọng rủa: “Mắt anh mù à, đó chính là Quý Minh Hi mà tôi nói với anh trước đây đấy. Không vào trường Yểu Cầu ngon lành của mình, lại chạy đi đâu chẳng ai biết để dạy, giờ chắc mò đến đây tranh giành học sinh với mình.”

Điền Bằng Nghĩa cũng khó chịu, thu danh thiếp lại: “Một cái trường tồi tàn như thế mà cũng dám đến lôi kéo Kiều tiên sinh à? Hắn ta có bản lĩnh gì chứ?”

“Phải đó, để tôi. Xin chào Kiều tiên sinh, tôi là giáo viên Chương Thủ đến từ trường Trung học Yểu Cầu, hôm nay đến để đón tiểu thư nhà ngài. Ngài cứ yên tâm, chúng tôi đã tìm hiểu rất kỹ về hoàn cảnh của ngài và con gái rồi.” Chương Thủ lập tức chỉnh lại thái độ, nở nụ cười giả tạo, hai tay dâng danh thiếp cho Giản Hoang.

Giản Hoang: …

Hai người này rốt cuộc là đã “tìm hiểu kỹ” cái gì vậy?

Hắn quay mặt đi, hoàn toàn phớt lờ Chương Thủ. Không khí xung quanh lập tức trở nên ngượng ngùng.

Quý Minh Hi không nói lời nào, lặng lẽ xoay tay Chương Thủ đang đưa danh thiếp, chuyển nó sang đặt trước mặt Kiều Chí Thiên.

Dù chẳng ai lên tiếng, nhưng không khí tại chỗ đã đủ để khiến người ta cảm thấy xấu hổ vô cùng.

“Ha ha, chắc là tại tôi giống ông nội quá thôi.” Kiều Chí Thiên dịu dàng cười, nhận lấy tấm danh thiếp.

Ông ta năm nay mới bốn mươi lăm tuổi, da trắng, mặt mũi tuấn tú, chỉ là mái tóc trắng kia khiến người ta có xu hướng mặc định mình là người già.

Ông ta cúi xuống nhìn qua danh thiếp, thiết kế trông khá cao cấp, chỉ là phần giới thiệu các môn học trên đó khiến ông ta cảm thấy hơi… tăng huyết áp.

Ông ta hỏi: “Trường các anh chủ yếu dạy những gì?”

Nghe thấy vị khách lớn không những không tức giận mà còn có hứng thú với chương trình học, Chương Thủ lại phấn chấn hẳn lên, lấy ra một cuốn sổ giới thiệu in màu trên giấy couche bóng loáng, hăng hái quảng bá: 

 

Hết

Chương 75:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page