Chương 1:
03/06/2025
Chương 2:
03/06/2025
Chương 3:
03/06/2025
Chương 4:
04/06/2025
Chương 5:
04/06/2025
Chương 6:
04/06/2025
Chương 7:
05/06/2025
Chương 8:
05/06/2025
Chương 9:
05/06/2025
Chương 10:
06/06/2025
Chương 11:
06/06/2025
Chương 12:
06/06/2025
Chương 13:
07/06/2025
Chương 14:
07/06/2025
Chương 15:
07/06/2025
Người trông miếu: …?
Già rồi đúng là dễ sinh ảo thính, vừa nãy hình như ông nghe thấy chuyện gì không ổn lắm.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của ông, Quý Minh Hi chu đáo lặp lại một lần nữa: “Muốn cùng lên xe không? Tuy là vẫn chưa rõ chiếc xe này chở được bao nhiêu người.”
Không ngờ lại không phải là ảo thính!
Giọng điệu ấy bình thường hệt như đang vẫy xe buýt ven đường, khiến người trông miếu quên sạch những lời định nói, chỉ vô thức lắc đầu.
Quý Minh Hi nhét phần đồ ăn chia sẵn vào tay ông cụ, nói: “Vậy tôi lên xe trước đây, mấy món này là cho ông.”
Dứt lời, anh xoay người lên xe, trong lòng vui vẻ không thôi – cuộc sống hiện đại đúng là tuyệt, không còn phải cuốc bộ leo núi cả ngày nữa rồi.
Chiếc xe này nhìn từ bên ngoài thì nhỏ, nhưng bên trong lại khá rộng rãi, ngoài việc để được vali và ba lô ra thì còn đủ chỗ để nằm một người.
Dưới sàn trải sẵn chăn gối sạch sẽ, đến cả xe khách đường dài cũng chưa chắc chuẩn bị chu đáo đến thế.
“Đóng nắp quan tài, xuất—phát!”
Giọng bé gái the thé kéo dài từng chữ, theo mệnh lệnh ấy, bốn người giấy đồng loạt đậy nắp quan tài dày nặng lại, rồi lảo đảo khiêng cỗ quan lên, giữa đường còn loạng choạng mấy lần, rõ ràng là chưa từng vác vật nặng như vậy bao giờ.
Chiếc xe này trông giống như quan tài gỗ đỏ, nhưng bên trong lại như kính một chiều, có thể nhìn rõ đôi chân tre của người giấy bên ngoài đang bị đè đến gần như gãy lìa.
Quý Minh Hi cứ nhìn chằm chằm vào mấy người giấy đang khiêng quan, trong đôi mắt nâu nhạt đầy lo lắng.
Khóe miệng cô bé người giấy nứt toác ra, gương mặt méo mó vì vui sướng, nơi đáy mắt không chút ánh sáng có những con rắn đen lượn lờ.
Giọng nói mảnh như tơ đè nén trong cổ họng, gần như là thì thầm: “Người sống nằm quan, người giấy mở đường, sống lên dương gian, chết xuống hoàng tuyền, ngươi có sợ không?”
Quý Minh Hi gật đầu, hỏi: “Tôi như này có tính là quá tải không nhỉ…”
Cô bé người giấy: ?
Quý Minh Hi chỉ vào chân mấy người giấy: “Tôi nói thật đấy, cô nhìn chân cậu ta kìa, sắp gãy đến nơi rồi. Hay là tôi xuống lại đi, lỡ mà gãy thật thì sao?”
Cô bé người giấy: “Không gãy được đâu mà!”
Không khí hù dọa được dàn dựng công phu và cả tiếng thì thầm đầy rợn người đều bị câu nói ấy của cô bé dập tắt. Giận đến mức buột miệng thốt ra cả khẩu âm thường ngày, cô bé lạnh lùng đưa tay nhỏ nhắn ra chỉnh lại đầu Quý Minh Hi.
Nhìn nóc quan tài đi, nhìn người giấy làm gì.
Quý Minh Hi nằm trên gối, cô bé ngồi quỳ sau đầu anh, chỉ cần mở mắt ra là có thể thấy ngay nụ cười toét đến tận mang tai của cô bé.
Bên ngoài cửa sổ, ông cụ đang vẫy tay chào anh, ánh mắt rưng rưng đầy bịn rịn khiến anh cũng cảm thấy hơi cảm động. Miệng ông cụ mấp máy như đang nói gì đó, dù quan tài đã đóng chặt nên không nghe rõ, nhưng có lẽ là đang tiễn biệt anh.
Anh muốn đáp lại lời tạm biệt của ông cụ, nhưng quan tài quá thấp, đến ngồi dậy cũng khó khăn.
Cô bé cười khúc khích, khóe miệng nứt toác đến tận sau gáy: “Vô ích thôi, sau khi niêm quan rồi, không có lệnh của ta, ai cũng không thể mở…”
Quý Minh Hi nhẹ nhàng đẩy lên một cái, liền kéo ra được một khe hở. Anh thò tay ra ngoài vẫy tay chào lại ông cụ rồi rút tay về ngay, dù sao thì thò tay ra ngoài cửa sổ cũng là hành động rất nguy hiểm, lại dễ làm gương xấu cho trẻ con.
Anh đậy nắp quan lại cẩn thận, nghiêm túc nhìn cô bé nói: “Thò tay ra khỏi cửa sổ xe là hành vi rất nguy hiểm đó nhé, anh làm vậy là không đúng, chỉ là thấy ông cụ trong núi nhiệt tình quá nên không kiềm được thôi… À mà, vừa nãy em nói gì ấy nhỉ?”
Cô bé: …
Nói như chưa từng nói gì.
Cô bé đưa bàn tay nhỏ làm bằng que tre sờ sờ vào khe hở, đinh niêm phong quan tài vẫn còn nguyên đóng ở góc. Cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng gần chạm đất, trong đôi mắt đen như mực đọng đầy nghi hoặc.
Đinh vẫn còn đó, vậy anh ta mở nắp quan kiểu gì?
Một luồng khí đen theo cánh tay nhỏ lan ra phủ lên quan tài, xuyên qua cây đinh niêm phong rồi thoát ra ngoài. Lúc này cô bé mới phát hiện cây đinh ấy đã bị gãy đôi từ giữa, chỉ là bề ngoài nhìn vẫn như chưa hề hấn gì.
Đó là cây đinh niêm phong mà cô bé phải mất mấy năm đi dọa thú nhỏ mới luyện được đấy!
Đôi mắt hột đậu nhỏ nhắn lập tức rơm rớm nước, mực đen trong mắt hòa với màu đỏ trên má, nhòe nhoẹt rớt xuống thành cảnh tượng chẳng khác nào một bộ phim kinh dị.
Bốn người giấy khiêng quan bên cạnh cũng không khác gì, vừa khóc vừa bước đi, chân tre bị nước mắt thấm đến ướt sũng, đi đứng loạng choạng như sắp đổ vật bất cứ lúc nào.
“Sao lại khóc rồi?” Quý Minh Hi đổi tư thế từ nằm ngửa sang nằm sấp, móc giấy ăn từ túi ra lau nước mắt cho cô bé, chỉ có điều càng lau càng giống… mèo tam thể.
Khói hình rắn len lỏi qua mái tóc giấy của cô bé, lặng lẽ chui vào thân thể mấy người giấy mà không ai phát hiện.
You cannot copy content of this page
Bình luận