Chương 1:
03/06/2025
Chương 2:
03/06/2025
Chương 3:
03/06/2025
Chương 4:
04/06/2025
Chương 5:
04/06/2025
Chương 6:
04/06/2025
Chương 7:
05/06/2025
Chương 8:
05/06/2025
Chương 9:
05/06/2025
Chương 10:
06/06/2025
Chương 11:
06/06/2025
Chương 12:
06/06/2025
Chương 13:
07/06/2025
Chương 14:
07/06/2025
Chương 15:
07/06/2025
Chương 16:
08/06/2025
Chương 17:
08/06/2025
Chương 18:
08/06/2025
Chương 19:
09/06/2025
Chương 20:
09/06/2025
Chương 21:
09/06/2025
Chương 22:
10/06/2025
Chương 24:
10/06/2025
Chương 23:
10/06/2025
Chương 25:
11/06/2025
Chương 26:
11/06/2025
Chương 27:
11/06/2025
Chương 28:
12/06/2025
Chương 29:
12/06/2025
Chương 30:
12/06/2025
Chương 31:
13/06/2025
Chương 32:
13/06/2025
Chương 33:
13/06/2025
Chương 34:
16/06/2025
Chương 35:
16/06/2025
Chương 36:
16/06/2025
Chương 37:
17/06/2025
Chương 38:
17/06/2025
Chương 39:
17/06/2025
Chương 40:
18/06/2025
Chương 41:
18/06/2025
Chương 42:
18/06/2025
Chương 43:
19/06/2025
Chương 44:
19/06/2025
Chương 45:
19/06/2025
Chương 46:
22/06/2025
Chương 47:
22/06/2025
Chương 48:
22/06/2025
Chương 49:
22/06/2025
Chương 50:
22/06/2025
Chương 51:
23/06/2025
Chương 53:
23/06/2025
Chương 52:
23/06/2025
Chương 54:
23/06/2025
Chương 55:
23/06/2025
Chương 56:
25/06/2025
Chương 57:
25/06/2025
Chương 58:
25/06/2025
Chương 59:
25/06/2025
Chương 60:
25/06/2025
Chương 61:
26/06/2025
Chương 62:
26/06/2025
Chương 63:
26/06/2025
Chương 64:
26/06/2025
Chương 65:
26/06/2025
Chương 66:
28/06/2025
Chương 67:
28/06/2025
Chương 68:
28/06/2025
Chương 69:
28/06/2025
Chương 70:
28/06/2025
Chương 71:
29/06/2025
Chương 72:
29/06/2025
Chương 73:
29/06/2025
Chương 74:
29/06/2025
Chương 75:
29/06/2025
Chương 76:
30/06/2025
Chương 77:
30/06/2025
Chương 78:
30/06/2025
Chương 79:
30/06/2025
Chương 80:
30/06/2025
Thì ra nãy giờ con bé cũng đang xem đấy à?!
Huyền Ngũ Thất cảm thấy cõi lòng cạn kiệt — năm mươi vạn đêm nay, ông ta thật sự không muốn lấy nữa.
“Búp bê nhỏ ơi, đừng khóc, chị dùng cành cây dựng nhà xinh. Gió thổi mưa rơi nắng cháy, tay chân em nay đâu rồi?”
Bài đồng dao trong trẻo vang vọng giữa rừng cây. Tất cả những cái đầu trên mặt đất lập tức bật khóc, bầu trời cũng đổ mưa ào ạt, từng ngọn quỷ hỏa bị dập tắt từng cái một.
Chỉ còn vài ngọn đèn lồng lập lòe leo lét, trong rừng sương mù dần dâng lên, và trên những tán cây vốn trống rỗng giờ treo đầy thứ gì đó chi chít. Nhìn kỹ mới thấy… đó là tay chân người.
Từ trong màn sương có thứ gì đó đang tiến đến, bước chậm rãi nhưng kiên định. “Cộc cộc cộc” — như tiếng gậy gõ lên nền đất.
Ngẩng đầu nhìn lên, lờ mờ có thể thấy rất nhiều thân thể không đầu đang lảo đảo đi về phía này. Có cái cụt tay, có cái cụt chân, nhưng không có cái nào còn đầu.
“Mẹ ơi, con không làm Yêu Hương Đường nữa đâu…” Hoàng Nhất Thập trợn trắng mắt, ngất xỉu tại chỗ.
Thấy cái đầu đang khóc vừa tấn công Hoàng Nhất Thập lại quay sang mình, Hoàng Linh Tam không nói thêm nửa lời, cũng lăn ra bất tỉnh.
“Đồ vô dụng! Một lũ vô dụng!” Huyền Ngũ Thất mắng ầm lên vì mất sạch trợ thủ, nhưng chưa kịp dứt lời thì cái đầu bị ông ta đánh rớt cả mắt đang lao tới. OÔng tacũng ngã xuống, nhưng vẫn không tránh khỏi bị cắn một phát cuối cùng.
Tác giả có lời muốn nói:
Sau đó Bách Hiểu Sinh hỏi: “Mấy người sau lưng tôi trốn đi làm gì thế?”
Quý Minh Hi: “Đi đón học sinh mới.”
Giản Hoang: “Nắm tay nhau.”
Bách Hiểu Sinh: “??? Tại sao nắm tay nhau mà cũng phải giấu tôi?!”
***
Xung quanh toàn là những cái đầu búp bê đang khóc lóc. Cái đầu trong tay Quý Minh Hi cũng khóc rất ra sức, còn thân thể thì đang từ từ tiến lại gần, vậy mà Kiều Ny chẳng hề lên tiếng nhắc nhở gì thêm, chỉ ngồi đâu đó trên một cành cây, vừa cười khúc khích vừa xem náo nhiệt.
“Cậu cần tôi giúp không?” Giản Hoang hỏi.
Những loại ảo thuật kiểu chơi khăm thế này, trong mắt hắn chẳng là gì cả.
Quý Minh Hi lắc đầu, mỉm cười cảm ơn, rồi nhỏ giọng nói: “Anh có nhận ra không? Mặc dù con bé bày ra trận thế rình rang như thế, nhưng thật ra chưa từng thực sự làm tổn thương ai.
Ngay cả khi đám Yêu Hương Đường phóng hỏa đốt rừng, chỉ cần họ nói ‘rút lui’ thì bọn nó liền dừng tay. Điều đó chứng tỏ Kiều Ny không đơn giản chỉ muốn chúng ta chơi cùng.”
Giản Hoang thật sự chưa để tâm đến những chi tiết đó — sự chú ý của hắn từ đầu đến cuối đều đặt hết vào người trước mắt này.
Hắn mở rộng thần thức dò xét xung quanh, quả nhiên không phát hiện thương vong nào.
Khu rừng bên ngoài đã biến thành một mê cung kinh dị khổng lồ, nhưng nếu ai quá sợ hãi, chỉ cần chịu thua hoặc đứng yên tại chỗ thì khu vực đó sẽ trở lại bình thường, chỉ là con đường phía trước bị cây cối chặn lại, buộc họ phải ở yên nghỉ ngơi.
Như thể… đang chọn lọc người theo tiêu chuẩn nào đó.
Những cái cây ven đường bất ngờ vươn ra, móc cổ áo ba người Yêu Hương Đường rồi thô bạo quăng họ ra khỏi trang viên.
Cánh cổng gỗ lập tức đóng sầm lại, khóa chặt. Những thân thể tàn khuyết cuối cùng cũng đi tới trước mặt họ, lòng bàn tay ngửa ra, như đang cầu xin điều gì đó.
Dưới đất là vô số cái đầu. Xung quanh là hàng loạt thân thể không đầu. Chúng muốn gì, đã quá rõ ràng rồi.
Cái “quả bóng nhỏ” trong tay Quý Minh Hi khóc càng lúc càng lớn. Giản Hoang cảm thấy đầu như muốn nổ tung, liền tiện tay vớ lấy một thân thể gần đó đưa qua: “Cho cậu này.”
Tiếng khóc bỗng dừng lại có chiến thuật trong hai giây — “quả bóng nhỏ” lại bất ngờ “phì” một tiếng đầy khinh bỉ, rồi tiếp tục gào khóc.
Đồng thời, thân thể trong tay Giản Hoang bắt đầu tan chảy, trở nên nhớp nháp. Trong đêm tối, từ đầu ngón tay đang tan rã dần dần trồi ra những sợi thép sắc nhọn.
Quý Minh Hi lập tức giật lấy thân thể cao chưa đầy tám mươi centimet đó, đặt nó lên nhánh cây bên cạnh. Trong bóng đêm không nhìn rõ được tình trạng của búp bê, nhưng cảm giác dính dính nơi tay đang dần tan biến.
“Đồng dao chính là quy tắc của trò chơi. Lúc nãy người Yêu Hương Đường bị cắn là vì không làm cho ‘quả bóng nhỏ’ dừng lại. Lượt chơi lần này yêu cầu phải tìm lại thân thể cho nó. Nếu không tìm được, e là cũng sẽ bị trừng phạt… Khụ.”
Giản Hoang: “…”
Quý Minh Hi: “Xin lỗi nhé, tôi cứ nghĩ anh toàn năng, ai ngờ cũng có điểm yếu đấy.”
Nghĩ đến dáng vẻ mất kiên nhẫn của Giản Hoang lúc bị tiếng khóc tra tấn ban nãy, anh không nhịn được mà bật cười.
Vị “thần” lạnh lùng như núi băng, thường ngày cao cao tại thượng kia, dường như nhờ chuyện này mà trở lại thành một con người bình thường có thể cười nói đùa vui.
You cannot copy content of this page
Bình luận