“Hì hì… Kiều Ny là đứa trẻ ngoan mà. Cha nói chín giờ mới được chơi trò chơi, Kiều Ny sẽ ngoan ngoãn đợi đến chín giờ! Còn năm phút nữa thôi, các người chờ Kiều Ny nhé?”
“Ba… hai…” Giọng Kiều Ny vang lên từ khắp nơi, khi bên trái khi bên phải. Khi tiếng đếm cuối cùng rơi xuống, trời hoàn toàn tối sầm lại.
Những người chọn rút lui đang liều mạng lao xuống núi, con đường dẫn ra khỏi rừng đã ngay trước mắt, nhưng xung quanh như có một bức tường vô hình chắn ngang.
Dù họ có đập phá thế nào cũng không thể tiến thêm nửa bước. “Không phải nói còn năm phút nữa sao!”
“Đúng vậy mà! Kim dài đi qua năm vạch, chẳng phải là năm phút sao?”
“Chị nhìn nhầm rồi, đó là kim giây đấy!”
“Hì hì… Kiều Ny chưa từng đi học, sao mà phân biệt được kim giây với kim phút chứ. Cha bảo sau này các người sẽ làm thầy cô của Kiều Ny, vậy thì bây giờ dạy Kiều Ny đi. Nhưng mà trước khi học, mọi người phải tìm được Kiều Ny đã nhé.”
“À đúng rồi, vì la hét sẽ làm phiền đến giấc ngủ của cha, nên trong trang viên phải giữ yên lặng đấy nhé~”
Khu rừng ngày càng tối tăm hơn. Trong ánh sáng le lói, có thể lờ mờ thấy bóng cây đang thay đổi không ngừng.
Mọi người vội lấy điện thoại bật đèn pin lên, nhưng ngay khoảnh khắc ánh sáng phát ra, họ phát hiện bóng tối trở nên đặc quánh, ánh đèn không soi nổi cả con đường phía trước.
“Ái da!” Hoàng Nhất Thập ôm mũi, tiếng nói nghẹn lại trong cổ họng. Dù hắn ta không phải nhân vật lớn trong Yêu Hương Đường, nhưng vẫn biết rõ quy tắc do ma quỷ đặt ra thì tuyệt đối không được phá vỡ — nếu không, hậu quả sẽ vô cùng khủng khiếp.
Huyền Ngũ Thất quát khẽ: “Lớn đầu rồi mà còn không biết nhìn đường!”
Nhưng vừa dứt lời, chính ông ta cũng đâm sầm vào thân cây. Ngay phía trên vang lên tiếng cười ngây thơ của trẻ con: “Đồ chó mù, không nhìn đường, đâm đầu vào cây rồi lại trách cây hả?”
“Con nhóc vô tri! Dám đùa giỡn ta như vậy sao?!” Huyền Ngũ Thất đốt một lá bùa, ném về phía phát ra âm thanh.
Ánh lửa lập tức bùng sáng, đuổi theo hướng nhánh cây lan tới, nhưng khi ánh sáng tắt hẳn, bên dưới chỉ còn lại một đám tro tàn — hoàn toàn trống không.
Từ cành cây bên trái vang lên giọng trẻ con buồn bã: “Cha nói trong rừng không được chơi lửa, trừ một trăm điểm.”
Đỉnh đầu bên phải lập tức phụ họa: “Đánh trẻ con, trừ mười nghìn điểm.”
Âm thanh trẻ thơ vang lên tứ phía, như đang tuyên đọc bản án cuối cùng của bọn họ: “Kiều Ny không thích các người, nên không thể cho các người vào trang viên được.”
Quý Minh Hi nhanh chóng nhận ra niềm hưng phấn ẩn giấu trong vẻ thất vọng kia, lập tức nắm tay Giản Hoang kéo lùi về sau.
Bóng cây dày đặc chồng lên nhau, dần dần biến thành mê cung với lối đi ngoằn ngoèo phức tạp.
Sự ấm áp trong lòng bàn tay như mang theo một luồng gió xuân dịu nhẹ, khiến trái tim vốn “không tồn tại” của Giản Hoang đập thình thịch như nổi trống. Phải mất một lúc lâu hắn mới tìm lại được giọng nói của mình: “Cậu…”
“Tôi giỏi lắm đúng không? Mấy đứa trẻ nghịch ngợm thường rất hay chơi mấy trò này. Nên khi thấy chúng hưng phấn là phải cảnh giác, chắc chắn sắp bày trò gì rồi.” Quý Minh Hi nhỏ giọng truyền đạt kinh nghiệm.
“Ừ, rất giỏi.” Giọng Giản Hoang chân thành. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy có chút thiện cảm với cái tên hay gây chuyện này.
Cây trong rừng có thể di chuyển, nhưng với người có khả năng nhìn đêm như Giản Hoang thì chẳng thành vấn đề.
Hắn lặng lẽ dắt Quý Minh Hi đến trước cổng trang viên. Cánh cổng gỗ vốn luôn đóng kín giờ đây đang mở rộng, bên trong tối om không thấy rõ gì cả, chỉ có một căn phòng phía xa còn sáng đèn — có lẽ đó là nơi Kiều Chí Thiên đang ở.
Khi Quý Minh Hi buông tay Giản Hoang, anh mơ hồ cảm thấy lòng bàn tay đối phương hơi ẩm — rõ ràng là công chức của Cơ quan xử lý sự kiện đặc biệt, vậy mà cũng sợ bóng tối, thật là… có chút đáng yêu.
“Phải làm sao bây giờ, hình như Kiều Ny chơi quá đà rồi. Sao lại ít người vượt ải thế nhỉ…” Giọng cô bé đầy thất vọng vang lên từ sau cánh cửa.
Xung quanh cũng vang vọng tiếng ríu rít của lũ trẻ an ủi, náo nhiệt như vừa mở cửa một nhà trẻ.
Được những đứa trẻ khác an ủi, Kiều Ny nhanh chóng phấn chấn trở lại: “Đúng rồi, giảm độ khó là được mà! Kiều Ny đúng là một đứa trẻ ngoan thông minh!”
Ba phút sau, trong rừng lập lòe ánh lửa, mấy người từ phía đó chạy tới — hóa ra lại là đám người Yêu Hương Đường.
“Lại chơi lửa nữa rồi, lát cha dậy thể nào cũng bị mắng…” Giọng Kiều Ny trở nên ủ rũ, thất thểu bắt đầu vòng chơi thứ hai.
Từ cổng đến trang viên vẫn còn một khoảng cách, nhưng điều kỳ lạ là khu vườn nhỏ này lại trồng kín cây cối. Hai bên trái phải mỗi bên có một lối đi, nhìn qua thì giống như Kiều Ny cố ý muốn chia bọn họ ra.
Đám người Yêu Hương Đường lấy la bàn ra, lẩm bẩm gì đó rồi lập tức rẽ sang lối bên phải.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng