Danh sách chương

Hai thiếu niên mặc đạo bào vàng bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Đây mới là huyền thuật chân chính, mấy người học được vài ba chiêu mèo cào thì đừng có đến đây tìm chết nữa.”

Quý Minh Hi khó hiểu: “Bọn tôi chỉ tới đón một đứa trẻ, tìm chết cái gì chứ?”

Lời vừa dứt, ánh mắt của mọi người xung quanh đồng loạt đổ dồn về phía anh, ánh nhìn đầy soi mói. 

Huyền Ngũ Thất như thể vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm, lau khóe mắt rồi nói: “Cậu thực sự tin những gì anh ta nói sao? Yêu tà hiện thân, mê hoặc lòng người, chỉ cần tiêu diệt được yêu tà đó thì gia chủ nhà họ Kiều sẽ tự khắc tỉnh táo lại thôi.”

“Cái gọi là đứa trẻ do tình yêu mà tạo nên, hy vọng nó có thể khôi phục sự hồn nhiên thuở trước — chẳng qua chỉ là sự tự lừa dối của Kiều Chí Thiên mà thôi. Tôi cứ tưởng trên đời này chỉ có mình hắn ngây thơ như vậy, ai ngờ ở đây còn có thêm một người.” Hoàng Linh Tam đứng bên cạnh cười nói.

Hoàng Nhất Thập cạnh đó cũng phụ họa: “Sư huynh, đó không phải ngây thơ đâu, mà là ngu—”

Chưa kịp nói hết câu, Giản Hoang đã lấy từ túi ra một chiếc thẻ công tác, giọng lạnh lùng mang theo uy nghi không thể nghi ngờ: “Cơ quan xử lý sự kiện đặc biệt quốc gia, tôi là Giản Hoang. Hoạt động mê tín phong kiến quy mô lớn lần này các người đã báo cáo chưa? Theo điều 9 của luật sự kiện đặc biệt, nếu chưa báo thì mời theo tôi một chuyến.”

Khí thế của đám người Yêu Hương Đường lập tức xẹp lép. Không ngờ chỉ làm một vụ việc riêng tư mà cũng đụng trúng người của nhà nước. Rõ ràng bên trên báo tin là bên Cơ quan xử lý sự kiện đặc biệt sẽ không can dự vào chuyện này mà?

Những người đứng gần đó thậm chí không cần bàn thờ nữa, xắn áo chạy thục mạng — để lại án tích thì sau này khó mà hành nghề được.

Đám người Yêu Hương Đường cũng tính chuồn, nhưng vừa xoay người đã nghe thấy đối phương lạnh lùng đọc ra từng cái tên của bọn họ.

Tất cả đều là tại cái quy định chết tiệt của Yêu Hương Đường — vào hội thì phải đổi tên, thống nhất đồng phục đã đành, đằng này còn bắt khắc tên lên la bàn. Làm chuyện xấu mà để tên rõ mồn một như thế, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Ba nén hương vẫn chưa cháy hết tiếp tục tỏa khói thẳng đứng lên trời. Trời vừa rồi còn sáng sủa thì giờ bỗng tối sầm lại. Trong trang viên truyền ra tiếng trẻ con cười khúc khích, như thể đang chơi trốn tìm, rúc rích vang vọng khắp nơi.

Tác giả có lời muốn nói:

Tấm bảng đếm ngược tử vong:

Đặt trước tòa nhà dạy học, mỗi ngày con số trên bảng sẽ giảm đi một. Khi con số giảm về 0, ngôi trường sẽ biến mất, còn toàn bộ sinh vật không phải con người bên trong sẽ chết sạch.

Nó có ý thức riêng, có thể tự động điều chỉnh sai sót.

Hiện tại đã biết các cách để tăng điểm số trên bảng như sau:

  1. Quý Minh Hi đến trường: +30 (sau đó lại bị trừ hết).

  2. Có học sinh mới nhập học: +5.

  3. Họ giống giáo viên hoặc đồng ý làm học sinh: +2.

Quá trình tăng rồi trừ điểm của Quý Minh Hi:

(Thầy giáo được nhắc đến trong lời tiên tri của Sơn Thần đến rồi, +30 điểm.)
(Ối chà, người này quen quá, giống Sơn Thần ghê, nhưng chưa chắc, trừ trước 15 cái đã.)
(Xác nhận rồi! Chính là hắn! Bình cũ rượu cũ! Vẫn là anh thôi! Trừ sạch toàn bộ!)
 (Thôi được rồi, hiếm khi đại nhân vật chịu quay lại, cho 5 điểm gọi là lấy lệ vậy.)

***

Nơi này hẻo lánh chẳng kém gì trường Trung học Dao Khởi. Nhìn ra xung quanh chỉ toàn là rừng cây nối tiếp nhau, trang viên này cũng được xây ngay giữa rừng.

Loa phát thanh treo trên cây bắt đầu có điện, vang lên giọng đàn ông lười biếng:
“Tôi chỉ muốn tìm một thầy giáo tốt cho con mình thôi, những ai không phù hợp xin mời quay về, bao gồm cả vị tiên sinh đến từ Cơ quan xử lý sự kiện đặc biệt. Tôi đã nói rồi, chuyện này không cần các người ra tay. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Kiều Ny, đừng nghịch nữa… BÙM!

Một tiếng nổ lớn vang lên, như thể có vật nặng rơi xuống đất. Trong loa vang lên tiếng cười khúc khích của một bé gái, và giữa rừng cây cũng vẳng lại tiếng cười y hệt. Không rõ là phát ra từ loa, hay thật sự đang có vô số bé gái ẩn mình trong khu rừng.

“Hô, xin lỗi nhé, Kiều Ny lại nghịch ngợm rồi… Con bé trước kia không như vậy đâu.” 

Giọng của Kiều Chí Thiên yếu ớt đi vài phần, tiếp tục nói: “Thật ra đêm qua tôi tình cờ thấy tờ thông tin tuyển sinh của một trường trung học, cảm thấy khá phù hợp với con tôi. 

Nhưng vì trước đó đã nhờ các người rồi, giờ lại hủy thì cũng ngại… Hay là thế này đi, các người và thầy giáo đó cạnh tranh công bằng, xem Kiều Ny thích ai hơn. Tiền… tôi vẫn sẽ trả đầy đủ…”

Lại một tiếng vật nặng rơi xuống vang lên. Chữ “đủ” cuối cùng như đã dốc cạn toàn bộ sức lực của ông ta. Đài phát thanh bị tắt, nhưng tiếng cười của bé gái vẫn vang vọng không ngừng.

 

Hết

Chương 64:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page