Danh sách chương

Trong trường lập tức vang lên những tiếng reo hò khe khẽ của yêu ma, yêu khí đang lượn lờ trên tòa nhà giảng dạy cũng lập tức biến mất không còn dấu vết, có lẽ bọn chúng phát hiện không cần làm bài tập nên đã trốn đi hết rồi.

Kết quả là… vẫn chậm một bước.

Hắn lập tức xuất hiện trước tấm bảng đếm ngược, vì Quý Minh Hi sau khi bị thôi miên không thể áp chế khí tức của Minh Hi, khiến con số vốn đã tăng lên 50 nay chỉ còn 35.

Chỉ còn ba mươi lăm ngày nữa, những sinh vật không phải con người trong ngôi trường này sẽ đi đến diệt vong. Hắn phải nghĩ cách để đưa Quý Minh Hi rời khỏi nơi đây trước khi thời khắc đó đến.

Trong lúc vội vàng đi tìm Quý Minh Hi, hắn đã quên mất rằng, đêm nay có hai thầy giáo mới đến trường, cho nên tấm bảng đếm ngược không phải bị trừ đi một nửa, mà là bị đẩy lùi tận hai mươi lăm ngày — chỉ còn lại năm ngày, như một lời chào đón dành cho người bạn cũ, chào mừng anh quay lại tham gia vào trò chơi đếm ngược tử vong này.

Tấm bảng đếm ngược đã âm thầm sửa lại lỗi sai trong đêm nay, nhưng vì mọi người từ lâu đã không còn để ý đến con số đó nữa, nên chẳng ai nhận ra.

***

Quý Minh Hi nằm mơ một giấc mơ rất dài, mơ thấy trường mình có hai giáo viên mới, trong đó có một người còn tự mang theo khoản quyên góp ba trăm nghìn, khiến anh vui đến mức cười tỉnh trong mơ.

Việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy là mở trang web chính thức của trường để xem số lượng giáo viên — quả nhiên đã từ một tăng lên thành ba.

Ồ hố, giấc mộng thành sự thật rồi!

Hộp thư nhà trường vốn yên ắng bỗng chớp sáng. Anh mở ra, thấy đó là một lá thư xin nhập học, nói rằng muốn gửi con mình đến học tại Trung học Dao Khởi, vì vậy sẵn sàng trả học phí mười vạn mỗi kỳ. 

Tuy nhiên vì chân yếu nên hy vọng giáo viên có thể đến tận nơi đón đứa trẻ, ông ta sẽ thanh toán tiền đi lại. Lời lẽ tha thiết, chân thành, nhưng xen lẫn đó là một sự vội vã lộ rõ giữa từng dòng chữ.

Quý Minh Hi cũng thấy gấp. Đây không chỉ là một học sinh giúp anh thoát khỏi nguy cơ trường bị giải thể, mà còn là một “học sinh vàng” mang theo cả núi tiền!

May thay hôm nay là thứ Bảy, mọi thứ vẫn còn kịp.

“Cậu định đến trang viên nhà Kiều à?” — Giản Hoang như đã đoán được mọi chuyện, đưa bữa sáng còn nóng hổi qua rồi nói: “Đi thôi, tôi dẫn cậu đi cho nhanh.”

Quý Minh Hi vừa nhận vừa cảm ơn, vui vẻ nói: “Anh cũng xem email trường rồi à? Nghe nói cô bé đó khá nghịch ngợm, thích tìm người chơi cùng. Tôi đoán chắc chắn sẽ hợp với Tiểu Xa Xa.”

“Là tôi xem hòm thư công việc của mình.”

“Ồ, tôi quên mất anh đâu phải giáo viên của trường này.”

Trên trang web chính thức không có tên Giản Hoang, điều đó có nghĩa là người này không thuộc biên chế nhà trường.

Quý Minh Hi vừa ăn bánh bao vừa âm thầm suy tính làm sao lôi kéo người này về trường. Nhìn đám học sinh thấy hắn là sợ xanh mặt, không đưa về làm giám thị thật là uổng quá đi.

Không khí theo sự im lặng của anh cũng lạnh dần. Giản Hoang rạch một khe không gian, nói: “Vào đi.”

“Được thôi.” Quý Minh Hi bước tới trước cái hang đen ngòm, bất ngờ bị Giản Hoang kéo cổ áo lại. 

Ánh mắt nghiêm nghị và không tán thành hiện rõ trên gương mặt lạnh lùng của hắn: “Cậu chẳng có chút cảnh giác nào cả, chưa thăm dò gì mà đã định chui vào luôn? Nếu tôi có ý hại cậu thì cậu chết trong đó rồi.”

“Sao anh có thể hại tôi được chứ.” Quý Minh Hi cười híp mắt, nhân lúc đối phương hơi lơ đãng thì nhanh như chớp chui tọt vào khe nứt. Không khí trong lành nơi núi rừng lập tức bị mùi tro nhang và tiền vàng đốt trùm lên.

Ở đằng xa chỉ có một tòa trang viên khổng lồ, còn con đường bên ngoài thì cứ vài mét lại đặt một bệ tế, quanh đó là những người mặc đạo bào đủ màu sắc đang lẩm nhẩm tụng niệm. 

Tại ngã ba đường còn có một cái đầu gà cắm đầy que tre, dưới đất vương vãi máu chó đen đặc sánh — cảnh tượng chẳng khác nào bước vào một bộ phim kinh dị nội địa.

Quý Minh Hi vừa bước tới thì bị một người đàn ông mặc áo choàng đen chặn lại. Sau lưng người đó thêu một con rắn màu đen, cả con rắn lẫn hắn đều mang vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng.

Còn chưa kịp mở lời thì hai người mặc đạo bào vàng đi theo bên cạnh đã lên tiếng trước: “Từ cái xó xỉnh nào chui ra thế hả thằng lang băm? Dám không nhận ra cờ hiệu của bọn ta? Cản trở sư phụ bọn ta làm phép, đêm nay tụi bay đừng hòng sống sót đấy!”

Quý Minh Hi sững sờ — thời đại nào rồi mà còn có người nói ra mấy câu thoại chỉ xuất hiện trong phim xã hội đen thập niên trước thế này?

Một ông lão bên cạnh kéo anh lại, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu thanh niên à, đừng có cãi với hắn, hắn là người của Yêu Hương Đường đấy, thế lực lớn lắm ở vùng này.”

Trong rừng có cơn gió thổi qua, nhiệt độ dường như hạ xuống một chút. Đại sư Huyền Ngũ Thất của Yêu Hương Đường dâng lên ba nén hương đỏ rực như máu, khói hương bay thẳng tắp lên trời, dường như có yêu vật đang ngồi trên đó mà nuốt lấy từng làn khói.

 

Hết

Chương 63:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page