Danh sách chương

Mấy nghìn năm trước, khi ấy nó vẫn chưa là yêu, mà là thần lộc dưới trướng Sơn thần Xuân Sinh. 

Khi thiên tai giáng xuống, Sơn thần vì bảo vệ tín dân trong lãnh thổ của mình mà hóa thành kết giới hộ sơn, chắn lại cơn mưa lớn sắp cuốn trôi sông núi. 

Khi ấy, là linh vật sống cùng Sơn thần, nó cảm nhận được Thiên đạo lạnh lùng vạch một nét vô tình trên Sổ Thần, Xuân Sinh biến mất, thần hồn cũng không còn.

Từ đó, nó từ thần lộc sa đọa thành yêu lộc, lang thang thế gian tìm kiếm tàn hồn của Sơn thần Xuân Sinh. Chỉ tiếc là suốt mấy nghìn năm cũng không tìm được dù chỉ một mảnh hồn vụn.

Vài chục năm trước, Sơn thần Hi Dương cũng vì bảo vệ nơi trú ngụ cuối cùng của yêu quái mà hóa thành kết giới và ngã xuống. 

Sơn thần Xuân Sinh vì loài người mà hy sinh còn chẳng được Thiên đạo thương xót, thì vị Sơn thần Hi Dương – một kẻ bị Thiên đạo chán ghét vì bảo vệ yêu quái – làm sao có khả năng được tái sinh?

“Chúng ta đoán thế này cũng vô ích, hay là đến hỏi Bách Hiểu Sinh đi, chuyện trong trường này chẳng có gì mà hắn không biết.” Bạch hạc đập cánh bay đi, từ xa đã thấy Bách Hiểu Sinh đang lắc đầu lắc cổ học thuộc thứ gì đó, còn đối diện hắn, Giản Hoang thì tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Tuần lộc ngũ sắc chẳng nói chẳng rằng, đạp không mà rời đi, hướng về phía ngược lại.

Nó căm ghét Thiên đạo, nên cũng chẳng ưa gì Giản Hoang – kẻ có quá nhiều dây mơ rễ má với Thiên đạo.

Bạch hạc cũng hiểu rõ suy nghĩ ấy. Dù sao Giản Hoang đối với bọn họ vừa là bạn vừa là địch. 

Khi Sơn thần còn sống, hắn là bằng hữu; nhưng một khi Sơn thần không còn, quan hệ ấy… khó mà nói rõ. Gã kia e là chỉ mong được quét sạch hết bọn họ cho xong.

Nó đang định quay người rời đi thì bất ngờ bị Bách Hiểu Sinh ở phía dưới gọi lại, người kia vừa vẫy tay vừa ra hiệu cho nó xuống dưới. Giản Hoang nhìn Bách Hiểu Sinh bằng ánh mắt lạnh lẽo như ẩn giấu một lưỡi dao, nhưng không hiểu sao… hắn lại không rời đi.

Bạch Hạc thu cánh lại, hóa thành một ông lão râu bạc rồi đáp xuống đất. Ngay lúc ấy, cậu thiếu niên đối diện vừa lắc đầu vừa đọc bài: “Trời sinh ta tài ắt có chỗ dùng, con chuột nhỏ đào hang tài tình…”

“Tôi nói rồi mà, cái bộ đồ đó không ổn đâu. Ai lại mặc quần đùi to tổ bố vào mùa thu chứ, người ta nhìn thấy chắc tưởng cậu rỗng túi đấy. Theo tôi thấy thì vẫn là bộ vest đen trước kia nhìn được hơn, đúng không, lão Hạc?”

“Im đi, lo học bài của cậu đi. Bộ kia là quần túi hộp đang hot ngoài kia, không giống cái quần đùi cụ tổ của cậu đâu.”

Tuy nói thế, nhưng Giản Hoang vẫn vung tay thay bộ đồ mới thành vest đen. Thật ra hắn cũng hơi phân vân—trong thế giới loài người, vest nhìn có vẻ trang trọng hơn, nhưng đồng nghiệp ngoài kia lại bảo áo phông rộng kết hợp với quần motor trông trẻ trung, nên hắn mới mở miệng hỏi thử.

Giờ nghĩ lại, biết vậy không hỏi.

“Đàn ông miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo… đọc đây, đọc đây, lích chích lích chích, Mộc Lan ấp trứng gà!” Bách Hiểu Sinh ôm đầu kêu khổ, nhưng vẫn không nhịn được mà chêm vào: “Gặp ai quan trọng vậy? Bạn gái à? Hay là Quý Minh Hi? Còn yêu mẹ tôi không đấy?”

Sự kiên nhẫn vốn đã cạn của Giản Hoang cuối cùng cũng sụp đổ, hắn giơ quạt đập mạnh một cái, đánh cậu bé loạng choạng: “Trước mặt người ngoài mà nói linh tinh gì đấy! Ta và Sơn thần Hi Dương chỉ là bằng hữu, ngài ấy cũng không phải mẹ cậu! Đừng có suốt ngày đòi nhận bừa!”

Bạch Hạc trợn to mắt. Bí mật như vậy… mình nghe được thật sao? Có khi nghe xong là chết luôn ấy chứ…

Nhưng trước khi chết, còn một việc quan trọng cần làm. Bạch Hạc quay sang Bách Hiểu Sinh, nói: “Những gì cậu đọc vừa nãy đều sai. Bài đầu tiên đúng ra phải là ‘Trời sinh ta tài ắt có chỗ dùng, nghìn vàng tiêu hết lại có ngày về’. Bài thứ hai cũng không đúng…”

Ngày xưa ông ta từng ở học đường một thời gian, nhìn học sinh học hành bịa bừa thế này… thật sự không chịu nổi.

Nhắc nhở xong, ông ta mới hơi cúi đầu chào Giản Hoang, nét mặt nghiêm trang: “Xin chia buồn.”

Giản Hoang: “?”

Nghe thấy tiếng Bách Hiểu Sinh phì cười cố nín ở bên cạnh, ông ta mới phản ứng kịp, lúng túng nói: “Ở thời của tôi, mặc nguyên cây đen thì hoặc là đi ăn trộm, hoặc là đi đám ma, nên tôi tưởng…”

Giản Hoang lạnh lùng xé rách kết giới. Chắc đầu hắn bị kẹp cửa rồi mới có thể đứng đây thảo luận chuyện ăn mặc với một đứa nhóc mặc áo cổ lỗ vài trăm năm và một ông lão cổ quái đóng cửa tu luyện mấy thế kỷ!

“Đinh linh linh” — trong gió vang lên tiếng va chạm của chuông ngọc.

Bách Hiểu Sinh nhìn cuốn sách trong tay đang dần biến mất, cười hớn hở: “Kết giới biến mất rồi! Không cần làm bài tập nữa!”

Giản Hoang cau mày, lúc bước qua khe nứt thì đúng lúc gặp Quý Minh Hi vừa rời khỏi văn phòng hiệu trưởng. 

 

Hết

Chương 62:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page