Dùng ngón chân cũng nghĩ ra được—ai mà dám nhảy múa vô tư thế kia giữa một ngôi trường toàn quỷ thế này cơ chứ?!
“Ồ? Tôi hay chỗ nào?”
Quý Hảo quay đầu lại, thân thể bắt đầu biến hình mất kiểm soát. Cô ta “chậc” một tiếng, nói: “Khó khăn lắm mới mượn được điện thoại của thầy để luyện nhảy, tôi không có thời gian chơi với mấy người. Nói đi, chỉ cần một lý do hợp lý, tôi sẽ thả mấy người đi.”
“Có… có ma a a a a!!”
Hoàng Thập Tam và Hoàng Nhị Thất cuối cùng cũng đến giới hạn, mắt trợn trắng, như thể hồn phách bay khỏi xác.
“Đúng là đám người yếu tim.” Quý Hảo nhíu mày đầy chán ghét.
Trên mặt đất, chiếc điện thoại vẫn đang phát tập mới nhất của chương trình Trại huấn luyện nhóm nhạc nữ, nhạc nền vui tươi nhẹ nhàng hoàn toàn đối lập với cái miệng sâu thẳm như vực thẳm đang mở toang của cô ta.
Gió âm thổi ào ào khắp nơi, Kỳ Dương Thiên lập tức rút phù Ngũ Lôi định liều mạng một trận, thì chiếc ngọc bội trước ngực bỗng bay lên, như thể muốn chủ động lao thẳng vào miệng của yêu quái.
“Hết cách rồi.” Anh ta cắn răng, lập tức lao theo vào miệng vực sâu, bên tai còn văng vẳng giọng cô gái tiếc nuối: “Khó khăn lắm mới có khán giả, sao mà nhụt chí thế không biết.”
??? Chẳng phải là tại cô dọa người ta sợ đến mức mất luôn tinh thần đấy sao!?
Kỳ Dương Thiên cảm thấy toàn thân đều khó chịu. Ngôi trường này nơi nào cũng quái lạ, nhưng cái kiểu quái lạ này… lại khó mà nói rõ ràng.
Quả nhiên đúng như anh ta dự đoán—bị nuốt vào không có nghĩa là chết. Trái lại, anh ta còn rơi vào một không gian khác.
Anh ta linh hoạt xoay người giữa không trung, hạ cánh xuống một cách tương đối ổn định, chỉ có điều hai người còn lại thì không may mắn như vậy, rơi bịch xuống đất, đau đến mức từ bất tỉnh mà tỉnh hẳn lại.
Bên trong căn phòng, gió lạnh gào thét, hắc khí cuộn lên như sương mù đen kịt che khuất tầm nhìn phía trước.
Ngọc bội trong tay Kỳ Dương Thiên phát ra ánh sáng lấp lánh giữa màn đêm, chiếu rọi đến phía xa—nơi đó, lấp ló một đôi mắt sáng quắc như dã thú.
“Xì…” Kỳ Dương Thiên hít sâu một hơi lạnh—sát khí ở nơi này khác hẳn bình thường, nặng nề đến nghẹt thở.
Còn thực lực của những yêu quái kia thì sâu không lường nổi. Theo ghi chép trong cổ thư, những đại yêu có năng lực như vậy thường ẩn cư tu hành, không dính đến thế sự. Vậy tại sao giờ đây chúng lại tụ hội nơi này, mang theo sát khí đầy người? Chẳng lẽ đang âm mưu chuyện gì mờ ám?
Anh ta lập tức rút ra phù Ngũ Lôi, ngửa mặt niệm chú: “Yêu vương núi Tiểu Hàn ban cho sức mạnh, phù Ngũ Lôi xin hiển thần uy. Ngàn tà vạn ma chẳng dám ho he, một phù tiêu diệt về với hư không!”
Lá phù bay khỏi tay, ánh sáng trong phòng lập tức chập chờn. Một tia sét xẹt ngang, giáng xuống một luồng sét sáng chói—
“Đoàng”—như pháo hoa bắn lên trời rồi tắt lịm, hoàn toàn vô hại.
“Yêu vương núi Tiểu Hàn?” Đám đại yêu trong góc lập tức quay đầu lại, từng đôi mắt vàng óng phát sáng giữa bóng tối.
Kỳ Dương Thiên: ……
Khoan đã, hình như tình tiết không đúng lắm thì phải? Rõ ràng thường ngày lá phù này mạnh lắm cơ mà!
Nhìn từng đại yêu đang từ từ tiến lại gần, trong lòng anh ta—vốn luôn trấn tĩnh—rốt cuộc cũng dâng lên sợ hãi. Áp lực khổng lồ như thủy triều cuộn tới. Lần này… e rằng thật sự khó toàn mạng.
Anh ta siết chặt miếng ngọc đang nóng lên trong tay. Chỉ tiếc rằng, di nguyện của sư phụ… không thể hoàn thành được rồi.
“Rầm!”
Cửa tầng hầm bất ngờ bị người đẩy mạnh mở ra, cả căn phòng mờ tối lập tức bừng sáng dưới ánh đèn.
Giọng nam dịu dàng vang lên trong không gian, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta run rẩy như khi hồi nhỏ lén chơi điện thoại bị thầy giáo bắt gặp.
“Ai ở tầng hầm đốt pháo vậy hả?”
“Tên đó.” Đám yêu quái đồng loạt và rất thành thạo… chỉ tay về phía Kỳ Dương Thiên.
Những đại yêu ban nãy còn đang từng bước ép sát nay lại đồng loạt lùi về sau, vô cùng ăn ý nhường ra một khoảng không rộng lớn chính giữa.
Kỳ Dương Thiên đứng tại chỗ, ngơ ngác không biết phản ứng thế nào. Giờ anh ta nên xin lỗi trước… hay là xin lỗi trước?
Không đúng! Rõ ràng anh ta đâu có đốt pháo trong tầng hầm đâu chứ!
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương Thiên: Yêu vương núi Tiểu Hàn, hãy cho ta sức mạnh!
Cựu Yêu vương núi Tiểu Hàn – Thuận Úc: Thấy cái vòng tròn mấy đại yêu đang vây kia không? Ta đang ở trong đó ăn đòn đây này! Lấy gì mà cho cậu mượn sức với chả lực!
***
Kỳ Dương Thiên lập tức phân bua: “Cái vừa rồi không phải pháo hoa, mà là phù chú trừ tà của đạo phái chúng tôi.”
“Ý cậu là, không chỉ đốt pháo trong tầng hầm, mà còn truyền bá mê tín phong kiến trong trường tôi?” Quý Minh Hi vẫn giữ giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta sợ đến lạnh sống lưng.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng