Tà niệm lởn vởn trong lòng hắn ta, hoàn toàn không phát hiện ra trên cành cây gần đó đang đậu một con Kim Điêu lớn toàn thân ánh vàng. Đôi mắt sắc bén của nó đang chăm chú nhìn chằm chằm vào chiếc la bàn đặc chế bên hông hắn ta.
Kim Điêu ngẩng đầu rít dài, rồi mở miệng, vậy mà lại phát ra đúng giọng của Hoàng Thập Tam: “Sắp tới đỉnh núi rồi, không biết Hoàng Nhị Thất chuẩn bị xong chưa nữa.”
Ngải Tả Tư giật mình: “Anh cho người đóng giả ma quỷ lừa tôi hả?!”
“Không có! Tôi chưa mở miệng mà!” Hoàng Thập Tam lắc đầu như trống bỏi, một người đàn ông cao to lại “bộp” một tiếng quỳ rạp xuống đất, giọng run lẩy bẩy: “Có… có quỷ!”
Hắn ta dám theo lên núi là vì căn bản không tin trên đời có ma quỷ. Nhưng bây giờ rõ ràng hắn ta chưa hề nói gì, mà giọng lại vang vọng trong rừng thế kia—nếu không phải quỷ thì là gì?
“Quỷ gì mà quỷ, đã giả thần giả quỷ thì cũng đổi giọng đi chứ. Anh không định nói là thấy ma rồi nên quay về đấy chứ?” Ngải Tả Tư túm cổ áo hắn ta, mắng:
“Giờ tôi cho anh hai lựa chọn: một là trả lại tiền và viết thư xin lỗi công khai, hai là dẫn tôi đi gặp quỷ thật!”
Ngải Tả Tư người cao to, lúc nổi nóng còn dữ dằn hơn cả Hoàng Thập Tam, trông chẳng khác nào kẻ liều mạng.
Nghĩ đến kẻ trước đó bị Yêu Hương Đường trừng phạt, Hoàng Thập Tam lập tức có dũng khí đứng dậy, nghiến răng nói: “Đi, lên núi!”
Đi phía sau hai người, Kỳ Dương Thiên trong bóng tối dễ dàng bắt được hình bóng của Kim Điêu kia, ngay cả biểu cảm hí hửng của nó cũng nhìn rõ mồn một.
Trong tay anh ta là một lá phù Ngũ Lôi, vốn định ra tay khi con Kim Điêu kia tấn công người. Nhưng suốt quãng đường đến tận cổng trường, anh ta vẫn chưa có cơ hội xuất thủ.
Con chim kia dường như đặc biệt ghét người của Yêu Hương Đường, thậm chí còn sớm hơn một bước khiến Hoàng Nhị Thất – người phục kích trong bóng tối – sợ đến mức phải lộ diện. Thế là cả bốn người họ cứ thế đứng trước cổng trường.
Cánh cổng đã bị mưa tuyết và gió sương ăn mòn đến mục nát, không cần dùng sức cũng dễ dàng mở ra. Bên trong khuôn viên trường tỏa ra một luồng khí u ám bất thường, đến cả mấy người không có linh cảm gì cũng cảm thấy bất an.
Kỳ Dương Thiên lấy thêm mấy lá bùa hộ mệnh từ trong túi ra. Không hiểu vì sao, quỷ quái ở nơi này lại mang theo sát khí nặng nề, hoàn toàn khác với những gì sư phụ từng kể.
Cánh cổng “rầm” một tiếng đóng sầm lại. Anh ta lập tức quay người định mở ra, nhưng cánh cửa khi nãy dễ dàng đẩy được, giờ đây lại như bị trát kín xi măng, dù dùng hết sức cũng không nhúc nhích.
“Cửa… không mở được nữa.”
Hoàng Thập Tam và Hoàng Nhị Thất ôm chặt lấy nhau, hỏi run rẩy: “V-v-vậy giờ phải làm sao?”
“Cứ tiếp tục đi vào đi, biết đâu lại tìm được cơ hội thoát ra.”
Với tâm lý vững vàng nhất trong nhóm, anh ta nhanh chóng trở thành chỗ dựa cho cả đoàn. Ngải Tả Tư thì chẳng ý kiến gì, vì mục đích lên núi của hắn vốn là để thám hiểm tìm quỷ.
Bên cạnh cổng trường đặt một bảng thông tin lớn, Ngải Tả Tư rọi đèn pin rồi đọc to nội dung trên đó: “Nội quy nhà trường: cấm ăn thịt đồng loại… ồ, chuẩn bị kỹ thật đấy, cố ý dọa tôi à, cũng khá công phu đó chứ.”
Hoàng Thập Tam nhìn Hoàng Nhị Thất, gã kia lắc đầu lia lịa, vừa rồi đến cái cổng trường còn không tìm ra, nói gì đến chuyện đặt bảng.
Ngoài kia, Kim Điêu cất tiếng hót, nhưng âm thanh thốt ra lại là điệu bi ai như khúc nhạc đưa tang. Một tiếng sáo tang vang lên, khiến hồn phách bọn họ như muốn lìa khỏi xác.
Hoàng Thập Tam không nhịn được nữa, nói: “Nơi này âm khí quá nặng, hay là… chúng ta quay về đi. Cậu rút đơn với trụ sở chính, tôi sẽ bồi thường gấp đôi số tiền ấy.”
Kỳ Dương Thiên lấy la bàn ra, nói: “Giờ không phải các anh muốn về là có thể về. Phải xem ý chí của ngôi trường này thế nào.”
Trên trời, mặt trăng ẩn hiện sau những tầng mây, ánh sáng lờ mờ, còn kim chỉ trên la bàn thì xoay tít điên cuồng. Quỷ quái ở khắp nơi, đến mức la bàn cũng mất luôn tác dụng.
Anh ta mím môi, thu la bàn lại rồi nói: “Các người hãy đi sát theo tôi, đừng cách xa quá… Ngải Tả Tư?”
Phía trước, một nam nhân tóc đen đang đứng đó, dung mạo tuấn mỹ, nơi đuôi mắt còn vương ý cười, dưới ánh trăng lại mang theo ánh sáng dịu dàng mê hoặc, trông hệt như yêu tinh quyến rũ lòng người.
Chỉ là đôi mắt của anh vô hồn, nhìn thế nào cũng không giống trạng thái bình thường.
“Thầy Quý!” Ngải Tả Tư gọi.
“Là anh à, đúng lúc lắm, tôi đang hơi bận tay, anh có thể giúp tôi một chút không?”
Kỳ Dương Thiên thầm kêu không ổn. Sư phụ anh ta từng nói, có một số yêu quái chuyên dùng sắc dụ người, một khi đồng ý giúp hắn, sẽ bị trúng mê thuật, hồn phách tiêu tan.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng