Danh sách chương

Bách Hiểu Sinh ngáp dài một cái, không hề tức giận vì lời Quý Hảo. Cậu bé đã ở chốn này được năm trăm năm mươi năm, yêu sinh dài dằng dặc. 

Cuộc sống thường ngày của bọn họ ngoài tu luyện ra thì chính là… gài nhau. 

Là một quỷ quái không thuộc hệ chiến đấu, thì việc chơi xỏ đôi chút khi cung cấp thông tin cũng đâu có gì lạ. Huống hồ, cậu bé cũng đâu có nói dối — là những kẻ đầu óc có vấn đề tự hiểu nhầm rồi tự hại mình thôi.

Trước việc học, thậm chí đếm kiến còn trở nên thú vị.

Cậu bé chống cằm nhìn Quý Hảo hỏi Lý Thu Thu cách học, trong đôi mắt vô thần có ba đồng tiền xu xoay tròn. 

Trong khoảnh khắc ấy, cậu bé nhìn thấy cảnh Quý Hảo hiện nguyên hình dữ tợn, nuốt chửng một người. Trên trời, màn nước vỡ tung, kết giới… cũng tan tành.

Ba đồng xu trong mắt rơi xuống. Kết quả bói toán: Đại hung.

Cậu bé bật dậy, lưng ghế va vào bàn phía sau phát ra tiếng chói tai. Mọi người đều quay sang nhìn, nhưng cậu bé chẳng để ý, chỉ cố gắng bắt lại hình ảnh chớp nhoáng khi nãy.

Kết giới nơi này vốn do Sơn Thần và Giản Hoang cùng thiết lập, theo lý mà nói thì không thể xảy ra chuyện gì. 

Nhưng trước khi Sơn Thần ngã xuống từng nói với hắn: kết giới của trường Trung học Dao Khởi không phải nhà giam, mà là cánh cổng — đến khi nắm được “chìa khóa”, cửa sẽ tự động mở ra.

Không nghi ngờ gì, người bị nuốt kia chính là chìa khóa.

Dù cố gắng đến mấy, cậu bé cũng không thể nhớ ra khuôn mặt người đó. Thứ duy nhất đọng lại trong ký ức là một nốt ruồi trên cổ tay người ấy.

“Cậu lại thấy gì nữa à?” Quý Hảo hỏi. Cô ta đã ở đây hơn trăm năm, nên biết thỉnh thoảng Bách Hiểu Sinh có thể dự đoán được những chuyện sắp xảy ra ở ngôi trường này.

Ánh mắt của Bách Hiểu Sinh vô cùng phức tạp: “Kết giới… đã mở rồi.”

“Cái gì?!” Quý Hảo đập bàn bật dậy, sổ sách vứt sang một bên, chân như bôi dầu mà chuồn nhanh như gió: “Kết giới sắp mở rồi còn học cái gì nữa, mau thu dọn đồ đạc mà về thôi!”

Nhìn dáng vẻ hốt hoảng rối rít đó của cô ta, đúng là chẳng giống như người biết chuyện gì cả. Bách Hiểu Sinh thở phào một hơi. 

Những hình ảnh mà cậu bé bói ra thường đều là về nhân vật quan trọng, nhưng cảm giác Quý Hảo có gì đó không giống với hình bóng đã thấy qua trong lời tiên tri.

“Học sinh mới đâu rồi?” Quý Minh Hi hỏi.

Quý Xa Xa đáp: “Đi rồi, cô ấy nói học hành gì nữa chứ, mau thu đồ về nhà thôi.”

Lý Thu Thu ngập ngừng định nói gì đó — hình như người ta không có ý đó, nhưng nếu xét kỹ thì… đúng là cũng chẳng sai.

“Chẳng lẽ là vì áp lực học tập quá lớn?” Quý Minh Hi khó hiểu, cầm lên mấy bài kiểm tra trên bàn xem thử — và lập tức rơi vào im lặng.

Nhìn là biết bọn họ đã cố gắng… bịa lắm rồi.

“Vậy cuối tuần này khỏi học bù nữa, mọi người nghỉ ngơi thư giãn chút đi. Mấy bài này là bài tập về nhà cuối tuần, có gì không hiểu thì tới phòng giáo viên hỏi thầy bất cứ lúc nào, hoặc đợi đến thứ Hai thầy sẽ giảng kỹ, được chứ?” Quý Minh Hi đứng trước mặt Bách Hiểu Sinh nói với cả lớp, kết quả dĩ nhiên là tất cả đều gật đầu.

Anh đặt lại bài kiểm tra, trên cổ tay chợt lộ ra một nốt ruồi — giống hệt với người đàn ông từng bị Quý Hảo nuốt chửng.

Đồng tử của Bách Hiểu Sinh co rút dữ dội: “Thầy…”

“Sao vậy?”

Bách Hiểu Sinh lắc đầu: “Không có gì.”

Chìa khóa đã về đúng vị trí, kết giới đã mở, lẽ ra cậu bé phải vui mừng mới phải.

Nhưng tại sao… cậu bé lại phải siết chặt lòng bàn tay mới có thể kìm lại lời muốn nói?

Quý Minh Hi mỉm cười, quay người đi về phía cửa. Trước khi bước ra khỏi lớp, anh nghe thấy tiếng của Bách Hiểu Sinh vang lên sau lưng: “Tuy tôi không thích học, nhưng tôi lại khá thích mấy bộ đồ thầy mới mua cho tôi.”

Câu này mà không phải là “em thích thầy” thì còn là gì nữa — đúng là một đứa nhỏ vừa ngang vừa đáng yêu.

*

Trời lúc sáng lúc tối, trong một căn hầm sâu dưới lòng đất chẳng thấy ánh sáng mặt trời, có một giọng nói của ác quỷ thì thầm:

“…Hãy thuận theo ham muốn của ngươi đi — dù là tự do hay thèm khát, chỉ cần ngươi đi theo nó, ngươi sẽ có được mọi thứ ngươi muốn.”

Quý Hảo bị trói trên ghế, ánh mắt mơ màng, lặp lại: “Tôi sẽ có được tất cả những gì mình mong muốn…”

“Được rồi, thả cô ta ra đi.”

“Mau vậy sao?” Từ trong màn hình tivi bò ra một cô gái tóc dài che mặt, nhanh nhẹn cởi dây trói cho Quý Hảo.

Thuận Úc đứng trong bóng tối cười khẩy: “Loại người như cô ta, tâm trí không vững, dễ bị ham muốn dẫn dắt nhất. Nên tôi mới nói cô ta có đi hay không cũng chẳng quan trọng. Nhưng lần này lại mang về một tin tốt, xem ra suy đoán của tôi không sai — thầy giáo mới chính là chìa khóa.”

 

Hết

Chương 49:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page