“Thứ mà cậu gặp tối qua có lẽ là dị văn quái tên gọi ‘Tốt’.” Bách Hiểu Sinh quay lại, ngồi đè lên xấp bài kiểm tra, bắt đầu kể chuyện:
“Truyền thuyết kể rằng có một nữ quỷ mặc đồ đỏ lang thang trong đêm, gặp ai cũng hỏi ‘Tôi có tốt không?’. Nếu cậu quay đầu lại, sẽ nhìn thấy cái miệng nhọn kinh hoàng đủ sức nuốt cả voi của cô ta.
Lúc đó nếu bị dọa sợ, ngọn đèn hồn trên người cậu sẽ tắt đi một ngọn, và sẽ rất dễ bị cô ta ăn mất. Nếu cậu trả lời ‘Tốt’, cô ta sẽ hỏi tiếp ‘Tốt ở chỗ nào?’.
Nếu câu trả lời khiến cô ta hài lòng thì cậu có thể toàn mạng rời đi. Nhưng nếu khiến cô ta không hài lòng, hoặc trả lời ‘Không tốt’, thì vẫn bị ăn thịt như thường.”
Đồng tử của Lý Thu Thu co lại—cô ta nhớ ra rồi. Tối qua người đó quả thật đã trả lời “Tốt”, nhưng lại nói thêm một câu “Không tốt bằng tôi”, thế nên mới bị tinh quái nuốt chửng.
“Nếu sau này gặp lại cô ta, đừng quay đầu, cũng đừng đáp lời. Không kích hoạt điều kiện cụ thể thì cô ta không làm gì được cậu đâu.” Bách Hiểu Sinh an ủi: “Không sao cả, giờ làm bài kiểm tra đi.”
“…Ừm.”
Biết được cách ứng phó, tâm trạng của Lý Thu Thu cũng nhẹ nhõm hẳn. Nghĩ đến việc tất cả bọn họ đều là quỷ quái, vốn chẳng cần sợ loại quỷ quái kia, vậy mà vẫn nghiêm túc an ủi một con người như mình, trong lòng cô ta lại dâng lên một cảm giác ấm áp.
Xem ra… việc chuyển trường là một lựa chọn đúng đắn.
Cô ta cầm lấy xấp bài kiểm tra, gương mặt dần dần trở nên trống rỗng. Cô ta có thể hiểu bài kiểm tra nhiều, nhưng tại sao lại có cả đề của cấp tiểu học và trung học cơ sở? Mà có vài tờ còn bị lặp lại nữa? Chẳng lẽ đây là bài kiểm tra đặc biệt mà thầy dành cho mình?
***
Ở phía bên kia, Quý Minh Hi đang đi vòng trong một tòa nhà dạy học khác. Rõ ràng vừa nãy anh nhìn thấy có người trong tòa nhà này, vậy mà đã đi ba vòng rồi vẫn không thấy cô gái mặc đồ đỏ kia đâu cả.
Tòa nhà này quay lưng về phía ánh sáng, nhìn hơi âm u, đi trong hành lang cũng cảm thấy có luồng khí lạnh len lỏi.
Trên đường phủ một lớp bụi dày, chỉ có một phòng học là sạch bong sáng loáng, đến cả cửa sổ cũng không dính chút bụi nào. Khi đi ngang qua phòng học trống đó lần thứ năm, Quý Minh Hi vẫn quyết định đẩy cửa bước vào.
Bên trong bàn ghế được sắp xếp chỉnh tề, dù có nhìn từ đường chéo cũng không thể bắt lỗi. Ngay lúc anh bước qua ngưỡng cửa, cánh cửa sau lưng đột nhiên khép lại.
Phía sau vang lên một giọng nữ lạnh lẽo đầy âm khí: “Tôi có tốt không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Thu Thu: Các bạn học sinh ma quỷ thật tốt với tôi, ai cũng không sợ còn đến an ủi tôi nữa.
Quý Xa Xa (giúp cầm bài kiểm tra) (lén nhét bài kiểm tra tiểu học của mình vào)
Quý Nhất (giúp sắp xếp bài kiểm tra) (lén nhét bài kiểm tra trung học của mình vào)
Bách Hiểu Sinh (kể chuyện) (nhân tiện bỏ bài kiểm tra của mình vô luôn)
***
Không biết từ lúc nào bên ngoài lớp học đã tối sầm lại, ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài hắt vào kéo dài những cái bóng dưới sàn.
“Tôi… có tốt không?”
Quý Minh Hi nghe thấy giọng nói u oán của một cô gái vang vọng trong lớp. Cái bóng không thuộc về anh đang cựa quậy, có thứ gì đó phá vỡ phần đầu, chiếu lên mặt đất thành hình dạng không giống con người.
“Em cũng là học sinh của trường Trung học Dao Khởi sao?” Quý Minh Hi hỏi.
“Hả?” Cô gái đang trong quá trình biến hình khựng lại một chút, thật thà đáp: “Ừm.”
Quý Minh Hi quay người lại, cô gái mặc một chiếc váy đỏ, giống hệt như anh đã thấy ngày hôm qua.
Anh kéo ra hai cái ghế, mời cô ta ngồi xuống, dịu dàng hỏi: “Vậy tại sao em không đi học? Có khó khăn gì à? Có thể nói với thầy mà.”
“…?”
Cô gái bối rối cúi đầu, cái bóng dưới đất vẽ thành hình dạng méo mó kinh khủng, phần đầu thôi mà đã to gấp mấy lần cái đầu của thầy giáo bên cạnh.
Cô ta lại quay sang nhìn ô cửa sổ lau sạch bóng loáng, thấy cái đầu to khủng khiếp của mình chỉ có một cái miệng đầy răng nanh, còn thân thể thì vẫn là dáng vẻ yếu đuối của một thiếu nữ — thế nào cũng không giống người bình thường.
Hình dạng này không sai mà, nhưng tại sao người trước mặt này trông yếu đuối thế kia lại chẳng sợ hãi chút nào cả?!
“Có phải là chuyện khó nói đến mức ngay cả với thầy cũng không tiện nói ra không?” Giọng Quý Minh Hi vốn đã dịu dàng, giờ càng nhẹ hơn, như sợ dọa đến cô gái đang tránh ánh nhìn của mình.
Cô gái: “…”
Khó nói hay không thì chưa biết, nhưng cô ta chắc chắn giữa mình và thầy giáo này có một người không bình thường.
Lúc cô ta sực tỉnh lại, đã phát hiện bản thân đang ngồi đối diện với thầy, tư thế như đang chuẩn bị tâm sự chuyện lòng. Ngay cả hai tay cũng ngoan ngoãn đặt trên đầu gối — tư thế ngoan ngoãn thế này thì còn hù dọa ai được nữa chứ!
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng