Danh sách chương

Chương 1:

03/06/2025

Chương 2:

03/06/2025

Chương 3:

03/06/2025

Chương 4:

04/06/2025

Chương 5:

04/06/2025

Chương 6:

04/06/2025

Chương 7:

05/06/2025

Chương 8:

05/06/2025

Chương 9:

05/06/2025

Chương 10:

06/06/2025

Chương 11:

06/06/2025

Chương 12:

06/06/2025

Chương 13:

07/06/2025

Chương 14:

07/06/2025

Chương 15:

07/06/2025

Chương 16:

08/06/2025

Chương 17:

08/06/2025

Chương 18:

08/06/2025

Chương 19:

09/06/2025

Chương 20:

09/06/2025

Chương 21:

09/06/2025

Chương 22:

10/06/2025

Chương 24:

10/06/2025

Chương 23:

10/06/2025

Chương 25:

11/06/2025

Chương 26:

11/06/2025

Chương 27:

11/06/2025

Chương 28:

12/06/2025

Chương 29:

12/06/2025

Chương 30:

12/06/2025

Chương 31:

13/06/2025

Chương 32:

13/06/2025

Chương 33:

13/06/2025

Chương 34:

16/06/2025

Chương 35:

16/06/2025

Chương 36:

16/06/2025

Chương 37:

17/06/2025

Chương 38:

17/06/2025

Chương 39:

17/06/2025

Chương 40:

18/06/2025

Chương 41:

18/06/2025

Chương 42:

18/06/2025

Chương 43:

19/06/2025

Chương 44:

19/06/2025

Chương 45:

19/06/2025

Chương 46:

22/06/2025

Chương 47:

22/06/2025

Chương 48:

22/06/2025

Chương 49:

22/06/2025

Chương 50:

22/06/2025

Chương 51:

23/06/2025

Chương 53:

23/06/2025

Chương 52:

23/06/2025

Chương 54:

23/06/2025

Chương 55:

23/06/2025

Chương 56:

25/06/2025

Chương 57:

25/06/2025

Chương 58:

25/06/2025

Chương 59:

25/06/2025

Chương 60:

25/06/2025

Chương 61:

26/06/2025

Chương 62:

26/06/2025

Chương 63:

26/06/2025

Chương 64:

26/06/2025

Chương 65:

26/06/2025

Chương 66:

28/06/2025

Chương 67:

28/06/2025

Chương 68:

28/06/2025

Chương 69:

28/06/2025

Chương 70:

28/06/2025

Chương 71:

29/06/2025

Chương 72:

29/06/2025

Chương 73:

29/06/2025

Chương 74:

29/06/2025

Chương 75:

29/06/2025

Chương 76:

30/06/2025

Chương 77:

30/06/2025

Chương 78:

30/06/2025

Chương 79:

30/06/2025

Chương 80:

30/06/2025

Học Sinh Của Tôi Lại Không Phải Người?!

Chương 39:

Chương trước

Chương sau

Khác với sự chán ghét rõ ràng của Bách Hiểu Sinh, Quý Xa Xa – lúc này đã biến lại thành hình dạng người giấy – lại thể hiện sự hứng thú mãnh liệt với miếng thịt ấy. 

Cô bé cúi xuống ngửi ngửi, khuôn mặt vô thức nở ra một cái miệng rộng đến mang tai, răng nanh sắc nhọn còn lấp lánh nước dãi sắp rơi xuống.

“Muốn ăn à?” Quý Minh Hi hỏi.

Quý Xa Xa gật đầu, nhưng ngay sau đó lại vội lau miệng, cố gắng kiềm chế mà lắc đầu nói: “Xa Xa không ăn.”

“Ngoan.” Quý Minh Hi lấy từ trong túi ra một gói bò khô xé sợi, mở ra đưa cho cô bé. Mùi thơm của thịt bò lập tức lấn át mùi tanh hôi từ miếng thịt kỳ lạ kia.

Quý Xa Xa hí hửng nhận lấy, lập tức quên sạch miếng thịt thối, lần này có kinh nghiệm rồi, cô bé ăn rất cẩn thận, từng miếng nhỏ, mỗi lần nhai đều phải ôm mặt hồi tưởng vài giây: “Thịt này ngon quá, Xa Xa chưa từng ăn món gì ngon như vậy, còn ngon hơn cả thịt kho tàu của ổng.”

Cái giọng này rõ ràng là… đã từng lén ăn qua rồi.

Quý Minh Hi chợt lóe lên một suy nghĩ: “Miếng thịt mọc lông kia, có khi nào là chuẩn bị cho Xa Xa không?”

Người bình thường thấy loại thịt này chỉ có ném đi, nhưng quỷ quái thì lại không kén chọn, đặc biệt là loại như Quỷ xa – sinh sống nơi hoang dã, quanh năm đói khát.

“Khả năng rất cao.” Bách Hiểu Sinh nhìn luồng khí đen trong khăn giấy rồi nói: “Nghe đồn nếu người ăn thịt bất tử thì có thể biến thành cương thi, nhưng xác suất cực kỳ thấp. 

Không chỉ yêu cầu người đó phải sắp hết thọ nhưng cơ thể vẫn còn khỏe mạnh, mà còn phải dùng loại ‘hương tạo ma’ đắt đỏ để tạo khí hồi sinh. 

Ngoài ra còn phải có quỷ quái ngày đêm ở bên cạnh gọi hồn, kích phát ma tính trong người. Nhưng dù có chuẩn bị hết tất cả điều kiện ấy, thì xác suất thành công cũng chỉ từ một phần mười nghìn tăng lên thành hai phần mười nghìn. 

Nên trừ khi là người có chấp niệm cực mạnh, bằng không chẳng ai đi nghiên cứu mấy thứ đó làm gì.”

Đang nói dở, thì Quý Nhất – xưa nay luôn im lặng đến mức tồn tại như người tàng hình – bất ngờ đưa tay lấy một miếng bò khô, ung dung nhai từ tốn. Với một người giỏi “ẩn thân” như cậu ta, hành động này quả thật bất thường.

“Thứ này cũng có sức hấp dẫn với tôi, dùng bò khô để át mùi đi.” Cậu ta giải thích ngắn gọn, cứ tưởng có thể giống như Quý Xa Xa, dùng mùi cay nồng của bò khô để lấn át sự quyến rũ của miếng thịt bất tử, nhưng nước bọt trong miệng vẫn không ngừng tiết ra—muốn ăn. Miếng bò khô trong miệng chẳng khác gì nhai sáp nến.

Cậu ta nhắm mắt lại, bỗng lên tiếng: “Mở cuộc thi đi. Xem ai có thể kháng lại sức hấp dẫn của thịt bất tử. Phạm vi thi đấu giới hạn: tôi và Bách Hiểu Sinh.”

Lần này Bách Hiểu Sinh lại không cằn nhằn gì cả, nhưng chính vì thế lại càng khiến người ta cảm thấy sự việc nghiêm trọng.

Cậu bé thở dài, cau mày gói miếng thịt mọc lông ấy lại, kỹ đến mức không để lộ ra một sợi lông trắng nào.

“Thịt bất tử có sức hấp dẫn rất lớn đối với quỷ quái. Chúng ăn vào sẽ lập tức phát cuồng. Nhưng nếu gói kỹ lại, sức hút sẽ biến mất. Thứ này… thầy giữ trước đi. Sau đó em sẽ bảo cha em… à không, bảo người đem tiêu hủy.”

Quý Minh Hi gật đầu, cẩn thận cất món đồ đó đi.

Tiếng nổ lại vọng lên từ phía núi, kèm theo tiếng sấm yếu ớt. Quý Xa Xa đột ngột phanh gấp, mọi người cúi đầu nhìn xuống, thấy có hai con lợn rừng đang lao tới, trong miệng còn ngậm một con chim lớn. Con chim vẫn đang giãy giụa, kéo một vệt máu dài trên nền đất sỏi.

Hai con lợn rừng “phì” một tiếng nhả con chim xuống đất, kêu hai tiếng như thể đang lấy lòng.

Con chim to dài gần một mét, đôi cánh cụp xuống nhưng có thể đoán rằng khi dang ra chắc phải đến hai mét. Nhưng giờ đây, nó chỉ còn thoi thóp nằm trên đất, thân thể bị hai vết đạn bắn toác ra, máu thịt be bét, trông vô cùng kinh hãi.

“Xì lụp.” Tiếng Quý Xa Xa nuốt nước miếng vang lên rất rõ, nhưng trước khi thầy giáo nhìn sang, cô bé đã nghiêm túc chỉnh lại thái độ, vung tay xua đuổi hai con lợn rừng: “Giờ tôi có bò khô rồi, không ăn cái này đâu.”

Hai con lợn rừng phát ra tiếng rên rỉ đau khổ, dùng mũi đẩy con chim tới trước, rồi lăn mấy vòng dưới đất như thể rất khổ sở.

Quý Minh Hi nhận ra có điều gì đó không ổn, lập tức lấy đèn pin chiếu tới, lúc này mới thấy rõ trên người hai con lợn có vết cháy xém đen sì. Do lông chúng vốn đã màu nâu sẫm nên trong bóng tối rất khó phát hiện.

Ngay lúc đó, Lý Nhị Cẩu đột nhiên lại phát tác. Máu trong người sôi trào dữ dội—là làn khói đen đỏ đó đuổi kịp tới rồi.

“Nếu phải biến thành cái thứ không ra người cũng chẳng ra ma đó, thì tôi thà cùng nó đồng quy vu tận.” Ông ta nhảy khỏi xe, thoáng chốc đã lao ra mười mét.

 

Hết

Chương 39:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page