Chương 1:
03/06/2025
Chương 2:
03/06/2025
Chương 3:
03/06/2025
Chương 4:
04/06/2025
Chương 5:
04/06/2025
Chương 6:
04/06/2025
Chương 7:
05/06/2025
Chương 8:
05/06/2025
Chương 9:
05/06/2025
Chương 10:
06/06/2025
Chương 11:
06/06/2025
Chương 12:
06/06/2025
Chương 13:
07/06/2025
Chương 14:
07/06/2025
Chương 15:
07/06/2025
Chương 16:
08/06/2025
Chương 17:
08/06/2025
Chương 18:
08/06/2025
Chương 19:
09/06/2025
Chương 20:
09/06/2025
Chương 21:
09/06/2025
Chương 22:
10/06/2025
Chương 24:
10/06/2025
Chương 23:
10/06/2025
Chương 25:
11/06/2025
Chương 26:
11/06/2025
Chương 27:
11/06/2025
Chương 28:
12/06/2025
Chương 29:
12/06/2025
Chương 30:
12/06/2025
Chương 31:
13/06/2025
Chương 32:
13/06/2025
Chương 33:
13/06/2025
Chương 34:
16/06/2025
Chương 35:
16/06/2025
Chương 36:
16/06/2025
Chương 37:
17/06/2025
Chương 38:
17/06/2025
Chương 39:
17/06/2025
Chương 40:
18/06/2025
Chương 41:
18/06/2025
Chương 42:
18/06/2025
Chương 43:
19/06/2025
Chương 44:
19/06/2025
Chương 45:
19/06/2025
Chương 46:
22/06/2025
Chương 47:
22/06/2025
Chương 48:
22/06/2025
Chương 49:
22/06/2025
Chương 50:
22/06/2025
Chương 51:
23/06/2025
Chương 53:
23/06/2025
Chương 52:
23/06/2025
Chương 54:
23/06/2025
Chương 55:
23/06/2025
Chương 56:
25/06/2025
Chương 57:
25/06/2025
Chương 58:
25/06/2025
Chương 59:
25/06/2025
Chương 60:
25/06/2025
Chương 61:
26/06/2025
Chương 62:
26/06/2025
Chương 63:
26/06/2025
Chương 64:
26/06/2025
Chương 65:
26/06/2025
Chương 66:
28/06/2025
Chương 67:
28/06/2025
Chương 68:
28/06/2025
Chương 69:
28/06/2025
Chương 70:
28/06/2025
Chương 71:
29/06/2025
Chương 72:
29/06/2025
Chương 73:
29/06/2025
Chương 74:
29/06/2025
Chương 75:
29/06/2025
Chương 76:
30/06/2025
Chương 77:
30/06/2025
Chương 78:
30/06/2025
Chương 79:
30/06/2025
Chương 80:
30/06/2025
Trường Trung học Dao Khởi tuy trong tên có chữ “trung học”, nhưng thực chất chẳng liên quan gì đến trường học cả.
Đó là một nhà lao được Thần Núi dựng nên để phong ấn những yêu quái lảng vảng nơi trần thế. Để tránh người phàm vô tình bước vào, toàn bộ núi Hi Dương đều bị phong ấn, người bình thường không thể đặt chân tới, nơi đó chỉ có yêu ma hoành hành.
Mắt Lý Thu Thu có màu sắc khác người, nhưng cô bé vẫn là một con người thực thụ. Nếu đến trường Trung học Dao Khởi… thì chẳng khác nào một con cừu non bước vào lò mổ.
“Nơi đó… không thể đi được đâu.” Lý Nhị Cẩu thở dài, muốn nói thêm vài câu nhưng lại không dám tiết lộ quá nhiều.
“Có thể đi được ạ.” Lý Thu Thu ôm chặt chiếc cặp sách mới vào lòng – chiếc ba lô bông mềm đáng yêu mà thầy giáo đã chọn cho mình.
Đó là món đồ mà bình thường cô ta đến nhìn cũng không dám, cô ta thích người thầy ấy, cũng thích những bạn học không nhìn mình bằng ánh mắt kỳ thị. Quan trọng nhất là… cô ta có lý do bắt buộc phải đến đó.
Cô ta kéo nhẹ vạt áo ông nội, dùng tiếng dân tộc Thổ thì thầm: “Nếu đi… sẽ còn sống được 40 ngày.”
Nghĩa là, nếu chuyến này họ đến trường Trung học Dao Khởi, ông nội vẫn còn có thể sống được 40 ngày nữa. Còn nếu không đi… thì ông nội sẽ chết trong vòng một ngày.
Lý Nhị Cẩu: ………….
Sau một hồi im lặng kéo dài, ông ta nhỏ giọng nói: “Chút nữa ông sẽ thu dọn đồ đạc. Nhưng phải nói trước, nếu ông không còn nữa, thì cháu phải quay về trường Trung học Thanh Hà.”
Không thể trách ông ta sợ chết, chỉ những người từng chết một lần rồi mới hiểu sự sống quý giá đến nhường nào. Huống hồ gì bây giờ cuộc sống tốt đẹp như thế, ông ta đâu nỡ chết chứ.
Lý Thu Thu gật đầu.
Ngồi đối diện họ, Quý Minh Hi: …
Tôi vẫn đang ngồi đây mà, nói mấy chuyện kiểu này trước mặt hiệu trưởng có ổn không vậy?
Quý Minh Hi quay đầu sang chỗ khác, giả vờ như mình nghe không hiểu tiếng địa phương. Thôi bỏ đi, kiểu gì cũng có cách giữ Lý Thu Thu lại. Dù gì hôm qua còn nói là tháng sau, mà hôm nay đã rút xuống còn 40 ngày rồi.
Con trâu già nhìn thì già thật, nhưng di chuyển nhanh đến bất ngờ. Chẳng mấy chốc đã tới trước cửa nhà người canh giữ miếu.
Nhìn dáng vẻ nó băng rừng vượt suối thuần thục như vậy, có lẽ thằng nhóc Quý Xa Xa này cũng hay lui tới đây ngửi mùi lắm rồi.
Dưới chân núi có mấy căn nhà gỗ nhỏ đứng im lìm, bên trong dù cũ kỹ nhưng vẫn sạch sẽ, gọn gàng.
Lý Nhị Cẩu nhảy xuống xe, nói: “Thịt kho tàu để ông về trường rồi nấu cho tụi cháu ăn nhé, giờ ông dọn đồ trước đã, trễ rồi thì khó lên núi.”
Quý Minh Hi dĩ nhiên không có ý kiến gì. Anh mong còn không kịp làm thủ tục chuyển trường cho Lý Thu Thu, để giữ được học sinh ưu tú này lại trường, vì tỷ lệ đậu đại học ba năm sau của họ mà đóng góp chút ánh sáng.
Căn bếp nhỏ vẫn còn dùng bếp củi, phía trên treo đầy thịt xông khói bị hun đến đen sì. Lý Nhị Cẩu trân trọng lấy từng miếng thịt xuống, sau đó cùng với mấy lọ gia vị ít ỏi gom lại đóng gói cẩn thận.
Quý Minh Hi đứng bên giúp đỡ. Lúc đang thu dọn thớt, anh thấy trên đó có một miếng thịt mọc lông trắng, bèn nói: “Miếng này chắc bỏ đi rồi nhỉ, bị mốc rồi còn gì.”
“Sao lại còn thịt mốc nữa nhỉ, rõ ràng tôi đã ăn hết rồi mà.”
Quý Minh Hi: …
Lý Thu Thu tức giận: “Ông từng bị ngộ độc thực phẩm một lần rồi sao còn như vậy nữa hả!”
“Đừng giận, đừng giận, ông nghe người ta nói cạo lông đi là ăn được mà, ai ngờ đâu…” Lý Nhị Cẩu bước lại, dùng khăn giấy dày bọc miếng thịt ấy lại. Ông ta vốn định vứt đi, nhưng không hiểu sao cuối cùng lại nhét vào túi áo.
Người từng sống qua thời kỳ đói kém thì không nỡ làm chuyện vứt thịt. Luôn nghĩ rằng, thôi cứ giữ lại đi, biết đâu ngày nào đó còn dùng tới.
Cách căn nhà không xa là một bãi đất hoang, đá vụn vương vãi khắp nơi. Nếu không nhờ biết người ở đây là người trông coi miếu, thì họ còn chẳng đoán ra nổi nơi này từng là công trình gì.
Trên đất có một tấm bia đá bị đập vỡ, lờ mờ vẫn có thể thấy vài dòng chữ khắc trên đó. Quý Minh Hi đọc: “Sơn thần lụi diệt, thần miếu sụp đổ, bách quỷ xuất hiện, nhân gian thành địa ngục.”
Người trông coi miếu đặt bọc đồ lên xe, nói: “Hai câu đầu là thật, hai câu sau chỉ là lời đồn, chẳng biết là tên thiếu đức nào làm ra cái bia đá ấy. Sau khi miếu Sơn Thần sụp đổ thì mang bia tới làng nhà họ Quý, dọa cả làng sợ đến mức phải chuyển đi trong đêm, trong khi rõ ràng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”
You cannot copy content of this page
Bình luận