“Nhưng mà… ông đánh không lại tôi đâu.” Người đàn ông có khuôn mặt giống hệt ông nội, ngồi trên lưng trâu, chậm rãi lên tiếng, giọng nói là lạ và hơi gượng gạo.
“Dù không địch lại, nhưng có thêm thần vật mà Thần Núi ban cho, cũng đủ khiến ngươi trọng thương.”
Trận chiến sinh tử sắp sửa bùng nổ, Quý Minh Hi vội vàng bước lên ngăn cản: “Bình tĩnh, bình tĩnh nào! Biết đâu chỉ là hiểu lầm thôi!”
Những lời thề sống chết này thực sự chẳng hợp với thời đại bây giờ một chút nào.
“Không có hiểu lầm gì cả! Ta tận mắt thấy chiếc xe quỷ này ăn thịt người. Lúc ấy ta không đủ sức nên để nó thoát, sau đó cứ mỗi lần nhớ lại là lại mất ngủ triền miên. Các ngươi, đám người phàm, tránh xa ra! Thu Thu, ném sợi dây chuyền trên cổ con cho ông!”
Giọng ông nội bắt đầu trở nên hung tợn, nhưng khi quay đầu lại định lấy sợi dây chuyền thì ánh mắt ông ta bắt gặp người đang đứng ngay bên cạnh — Quý Minh Hi.
Khí thế giết thần kia bỗng chốc như bị đâm thủng một lỗ, giọng ông ta cũng trở nên khô khốc, ngập ngừng: “C-cậu… chẳng phải cậu đã…”
…đã bị ăn thịt rồi sao?!
Rõ ràng ông ta từng thấy người này nằm trong quan tài, vươn tay cầu cứu mình, còn ông ta thì bất lực không thể cứu nổi.
“Ái chà, nói linh tinh gì vậy. Tôi chưa từng ăn thịt người mà, đừng bôi nhọ tôi trước mặt thầy giáo.” Ông lão cưỡi trâu lùi lại hai bước, rõ ràng tóc bạc râu dài, nhưng giọng phát ra lại non nớt như một đứa trẻ.
“…Thầy giáo?” Người giữ miếu khựng lại vài giây, đầu óc hơi trì trệ.
“Xa Xa, đừng gây rối nữa, dọa người ta rồi.” Quý Minh Hi vẫy tay với ông lão cưỡi trâu.
Chỉ thấy “ông lão” bốp một tiếng biến thành một bé gái bằng giấy, đang quỳ ngồi trên lưng trâu, bĩu môi lẩm bẩm: “Mặc váy thì khó cưỡi trâu mà, mượn hình ông ấy dùng chút xíu thì sao chứ. Mấy ngày nay em giúp ông ấy né khối vụ truy sát đó nha.”
Quý Minh Hi liền vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, trẻ con nhà tôi chưa hiểu chuyện, dọa bác rồi. Tôi là giáo viên trường Trung học Dao Khởi, đưa em Lý Thu Thu về thăm ông ạ.”
Người giữ miếu cảm thấy đầu óc mình không theo kịp nữa rồi. Truyền thuyết về “Quỷ xa” bắt đầu xuất hiện từ mười sáu năm trước, vậy mà chỉ mới một ngày trôi qua… Quỷ xa đã thành con nhà thầy giáo? Đã vậy, con Quỷ xa xưa nay nổi tiếng ngang ngược còn chẳng hề phản bác câu nào.
Cái gì mà “Quỷ xa chỉ cần nói một câu là gặp Diêm Vương” chứ, rốt cuộc là ai tung tin nhảm thế?!
Nhưng nếu là giáo viên trường Trung học Dao Khởi… thì đúng là có thể hiểu được rồi.
“Là lỗi của tôi, chưa làm rõ mọi chuyện đã vội ra tay.” Ông ta xoay người, đeo lại sợi dây chuyền cho Lý Thu Thu, rồi hỏi: “Sao lại không đi học nữa? Ông còn sống được mấy ngày?”
Lý Thu Thu nghẹn ngào: “Một ngày.”
“Biết rồi, về thôi. Ông làm cho con ít món ngon, chắc ở trường không dám ăn thịt đúng không?” Sát khí trên người người giữ miếu tan đi, gương mặt lại trở về vẻ hiền hậu, dễ gần.
Ông ta nhặt chiếc áo dài rách nát lên, mặc lại vào người, rồi nói với Quý Minh Hi: “Cảm ơn thầy đã đưa Thu Thu về. Mời thầy đến nhà tôi dùng bữa, cũng coi như cảm ơn lần trước thầy đã gửi quà cho tôi.”
Quý Xa Xa bèn phóng to chiếc xe bò thêm một chút, chống nạnh nói: “Ban nãy ông suýt đánh tôi đấy nhé, tôi cũng phải ăn! Tôi muốn ăn thịt kho tàu!”
“Được được được.” Người giữ miếu bật cười gật đầu. Thật ra lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Quỷ ca… chính là ở trong bếp. Khi ấy ông ta đang nấu món thịt kho tàu.
Trên con đường gập ghềnh, Lý Thu Thu nắm chặt vạt áo ông nội, suýt nữa thì bật khóc.
Người giữ miếu bật cười, xoa đầu cô bé rồi nói: “Thu Thu à, đừng khóc, ít nhất lần này ông cháu mình còn có thể cùng ăn một bữa cơm, chứ không như lần trước, ông chẳng làm được gì cả.”
Dỗ dành xong cháu gái, ông ta quay sang cảm ơn Quý Minh Hi: “Cậu chắc chắn là một người thầy tốt. Thu Thu trên đường đi không cúi đầu lấy một lần, điều đó chứng tỏ con bé rất tin tưởng cậu. Nếu cậu là thầy giáo của nó thì tốt biết mấy.”
“Không có gì đâu ạ, đó là việc tôi nên làm. Sau này em ấy chính là học sinh của tôi rồi.” Quý Minh Hi cười tươi: “Ăn xong bữa này tôi còn phải đưa em ấy đi làm thủ tục chuyển trường nữa.”
Người giữ miếu: ??????
Ông ta nhìn cháu gái bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Lý Thu Thu gật đầu: “Thầy ấy nói có thể cho ông cùng đến trường.”
Người giữ miếu suýt thì ngất xỉu, vội ấn huyệt nhân trung, gượng gạo nói: “Con ơi… con từ từ đã, ông sắp chết rồi.”
Chúng ta… sao có thể đi đến trường Trung học Dao Khởi được cơ chứ!
Từ nhỏ, Lý Nhị Cẩu đã được Thần Núi cứu mạng, từ đó suốt đời ở lại canh giữ miếu Thần Núi. Những điều ông ta biết, cũng nhiều hơn người thường không ít.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng