Chương 1:
03/06/2025
Chương 2:
03/06/2025
Chương 3:
03/06/2025
Chương 4:
04/06/2025
Chương 5:
04/06/2025
Chương 6:
04/06/2025
Chương 7:
05/06/2025
Chương 8:
05/06/2025
Chương 9:
05/06/2025
Chương 10:
06/06/2025
Chương 11:
06/06/2025
Chương 12:
06/06/2025
Chương 13:
07/06/2025
Chương 14:
07/06/2025
Chương 15:
07/06/2025
Chương 16:
08/06/2025
Chương 17:
08/06/2025
Chương 18:
08/06/2025
Chương 19:
09/06/2025
Chương 20:
09/06/2025
Chương 21:
09/06/2025
Chương 22:
10/06/2025
Chương 24:
10/06/2025
Chương 23:
10/06/2025
Chương 25:
11/06/2025
Chương 26:
11/06/2025
Chương 27:
11/06/2025
Chương 28:
12/06/2025
Chương 29:
12/06/2025
Chương 30:
12/06/2025
Chương 31:
13/06/2025
Chương 32:
13/06/2025
Chương 33:
13/06/2025
Chương 34:
16/06/2025
Chương 35:
16/06/2025
Chương 36:
16/06/2025
Chương 37:
17/06/2025
Chương 38:
17/06/2025
Chương 39:
17/06/2025
Chương 40:
18/06/2025
Chương 41:
18/06/2025
Chương 42:
18/06/2025
Chương 43:
19/06/2025
Chương 44:
19/06/2025
Chương 45:
19/06/2025
Chương 46:
22/06/2025
Chương 47:
22/06/2025
Chương 48:
22/06/2025
Chương 49:
22/06/2025
Chương 50:
22/06/2025
Chương 51:
23/06/2025
Chương 53:
23/06/2025
Chương 52:
23/06/2025
Chương 54:
23/06/2025
Chương 55:
23/06/2025
Chương 56:
25/06/2025
Chương 57:
25/06/2025
Chương 58:
25/06/2025
Chương 59:
25/06/2025
Chương 60:
25/06/2025
Chương 61:
26/06/2025
Chương 62:
26/06/2025
Chương 63:
26/06/2025
Chương 64:
26/06/2025
Chương 65:
26/06/2025
Chương 66:
28/06/2025
Chương 67:
28/06/2025
Chương 68:
28/06/2025
Chương 69:
28/06/2025
Chương 70:
28/06/2025
Chương 71:
29/06/2025
Chương 72:
29/06/2025
Chương 73:
29/06/2025
Chương 74:
29/06/2025
Chương 75:
29/06/2025
Chương 76:
30/06/2025
Chương 77:
30/06/2025
Chương 78:
30/06/2025
Chương 79:
30/06/2025
Chương 80:
30/06/2025
“Ông em chưa chết.” Giọng cô gái nghẹn ngào như sắp khóc. Cô ta nhét đơn xin thôi học vào tay Liễu Thư Lâm, nói: “Hiện tại ông vẫn còn sống, nhưng chắc cũng chẳng còn được bao lâu nữa. Cho nên thầy không cần ký giấy nghỉ học đâu, em trực tiếp xin thôi học luôn.”
Cô ta khóc nấc từng hồi, đến mức nói không thành lời. Sau vài tiếng sụt sịt, thân thể lảo đảo suýt ngã xuống.
Quý Minh Hi vội đưa tay định đỡ lấy cô ta, nhưng chưa kịp bước tới thì Lý Thu Thu đã vịn vào mép bàn, tự mình đứng vững.
Cô ta nói, giọng yếu ớt: “Dù thầy có đồng ý hay không, em cũng sẽ thôi học. Em không học nữa. Điểm số, kỳ thi… không có gì quan trọng bằng ông nội em. Em sẽ về ký túc xá dọn đồ, ngày mai xuất phát.”
Nói xong, Lý Thu Thu rời khỏi lớp học.
“Sao không để em ấy về?” Quý Minh Hi không hiểu, nghe ngữ khí cô ta thì ông nội rõ ràng đang nguy kịch.
Liễu Thư Lâm siết chặt tờ giấy vụn trong tay, ngập ngừng đáp: “Vì ông nội cô ấy đã mất rồi.”
“Có lẽ em cũng từng nghe rồi, lời đồn ban đầu là có một nữ sinh đứng nhất bị trúng tà. Người đó chính là em ấy.” Liễu Thư Lâm hít sâu một hơi.
Lúc đầu ông tưởng Lý Thu Thu bị trúng tà là do thứ gọi là “Đệ Nhất” gây họa, nhưng đến giờ cuộc chiến giành vị trí đầu đã kết thúc, mà Lý Thu Thu vẫn như vậy…
Ông lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh. Trong ảnh, một ông lão đang nằm trên giường, mặt phủ khăn trắng, người mặc áo dài vải bông màu đen, trông như đã qua đời. Ở góc ảnh còn thấy Lý Thu Thu đang ôm mặt khóc.
“Đây là ông nội của Lý Thu Thu. Khoảng bảy ngày trước, con bé đột nhiên nói ông mất rồi, xin nghỉ học để về nhà. Nhà em ấy ở vùng hẻo lánh, trong nhà chỉ có hai ông cháu sống với nhau.
Thế là bọn tôi cử một giáo viên đi cùng. Việc mặc áo tang và phủ mặt đều do con bé tự làm. Chúng tôi nhờ người giúp tổ chức tang lễ, sau đó đưa nó quay lại trường.
Nhưng hôm sau, con bé lại nói ông mình vẫn chưa chết, chỉ là còn sống được mấy ngày nữa thôi, nhất định xin nghỉ để về chăm ông. Thế là ai cũng nói con bé bị trúng tà.”
“Cũng có thể là do quá đau buồn nên tinh thần hoảng loạn. Các thầy cứ cho em ấy nghỉ vài ngày là được, đâu cần thiết phải thôi học.” Quý Minh Hi nói.
Liễu Thư Lâm cười khổ: “Chắc là vì nó nghĩ cho thầy, sợ thầy bị kẹt ở giữa, không biết đứng về bên nào.”
Bên ngoài bỗng ồn ào hẳn lên. Khi hai người bước ra thì vừa hay thấy Bách Hiểu Sinh và Quý Nhất đang chặn trước mặt Lý Thu Thu.
Dưới đất vương vãi đủ thứ, nào cốc nước, bàn chải đánh răng, mấy món đồ sinh hoạt lặt vặt, cùng một cái ba lô rách tả tơi.
Bách Hiểu Sinh chống nạnh quát lớn: “Quái vật thì sao? Ăn gạo nhà mày à? Mấy loại rác rưởi như mày muốn làm quái vật cũng không đủ tư cách!”
Người đối diện tức đến nghiến răng, hung hăng ném từ trên tầng xuống một cái hộp đựng kính: “Tụi mày còn bênh nó? Đến lúc chết lúc nào không hay! Loại quái vật thế này không nên tồn tại trên đời! Đuổi học nó đi thì bọn tao mới yên tâm học hành!”
“Đúng đó! Mình bị trúng tà không đi thi được thì canh cửa ký túc xá không cho bọn tao ra ngoài, sao lại có người độc ác như vậy chứ? Vì học bổng hạng nhất mà chuyện gì cũng dám làm. Mấy người bị thương lần trước chắc cũng do mày làm đúng không? Thực ra mày chẳng có bản lĩnh gì, toàn dùng trò tà môn thôi!”
“Không phải đâu, tôi không làm… ra ngoài sẽ chết đấy…” Lý Thu Thu cúi đầu biện hộ, nhưng giọng nói nhỏ đến mức chỉ có người đứng gần mới nghe thấy. Về sau cô ta cũng chẳng nói gì nữa, chỉ ngồi xổm xuống nhặt lại đống đồ sinh hoạt vương vãi, nước mắt từng giọt lớn rơi lã chã.
“Các em lớp nào đấy! Lại đây!” Liễu Thư Lâm tức giận quát lớn, đám học sinh kia quay đầu bỏ chạy, nhưng có người còn nhanh hơn đã đứng chặn ngay lối cầu thang.
Quý Minh Hi mỉm cười dịu dàng, nói: “Có giỏi hay không thì vẫn phải dựa vào thực lực để chứng minh, đúng không? Thầy giúp các em bù lại tiếc nuối vì tối nay không được thi.”
Trong lớp học sáng đèn rực rỡ, Lý Thu Thu đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn vào tờ đề thi trước mặt. Chẳng phải cô ta vẫn đang bị mắng mỏ như mọi khi sao? Tại sao lại… bắt đầu thi rồi?
Cô ta cầm bút lên, loạt soạt hoàn thành hết đề thi. Vì nhà nghèo, toàn bộ sinh hoạt phí đều dựa vào học bổng hạng Nhất, nên cô ta đã tự học xong chương trình trung học phổ thông ngay từ kỳ nghỉ hè. Với cô ta, đề bài thế này chẳng là gì.
Bách Hiểu Sinh nhìn học sinh đang làm bài trong lĩnh vực, hỏi: “Kỹ năng ép buộc thi cử chẳng phải là của cậu sao? Cậu giúp thầy ấy làm à?”
You cannot copy content of this page
Bình luận