“Đó là vì trước đây đánh không lại cậu, nên phải nhịn mà im lặng.” Quý Nhất uể oải nói. Nếu biết đi chuyến này phải đối mặt với nguy cơ học bù, thì thà cứ tiếp tục làm một ông cụ cũng được.
Dứt lời, hai người đồng loạt im lặng, rón rén định rời khỏi tòa nhà dạy học. Nhưng vừa rẽ qua một góc, họ liền va phải một cô gái đeo kính dày cộp. Cô gái da rất trắng, trên người lại phảng phất khí đen mờ mờ. Rõ ràng xung quanh không có ai, vậy mà cô ta vẫn cúi gằm mặt đến sát ngực, cố gắng né tránh ánh mắt người khác.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi vội tìm giáo viên có việc.” Cô ta vừa nói xong đã chạy về phía phòng học vẫn còn sáng đèn.
Bách Hiểu Sinh đứng lại, hỏi: “Cậu thấy rồi chứ?”
Quý Nhất đáp: “Đôi mắt.”
Câu chuyện giữa hai người cứ như đang chơi đoán chữ, nói xong thì liền đi theo cô gái về phía lớp học. Bất kể cô ta gặp chuyện gì, tà khí này… bọn họ nhất định sẽ lo liệu!
Tốt nhất là sự việc này có thể khiến thời gian học bù bị hoãn thêm vài năm nữa.
Lời tác giả muốn nói:
Quý Minh Hi: Tôi đoán Quý Nhất là học bá, còn Quý Bách Hiểu là học dốt.
Bách Hiểu Sinh: Không ngờ đúng không, Quý Nhất cũng học dốt đấy!
Quý Nhất: Tất cả là tại cậu quá gà thôi.
***
Không hay không biết đã đến giờ tắt đèn, Quý Minh Hi dựa theo bài kiểm tra của hai người họ mà lập ra một loạt kế hoạch dạy học có mục tiêu cụ thể. Anh chỉnh lại xấp bài, nói: “Gần xong rồi, hai em thử làm thêm bài kiểm tra với độ khó này xem.”
Không ai trả lời. Khi anh ngẩng đầu lên thì chỉ thấy một mình Liễu Thư Lâm – một ông già – đang ngồi đối diện, nụ cười hiền từ pha lẫn chút lúng túng.
“Tiểu Quý à, cần gì phải vất vả như vậy, mấy kiến thức này tụi nhỏ sau này cũng chẳng dùng tới đâu.” Trong tay Liễu Thư Lâm là một nắm giấy vụn, do Quý Nhất dúi cho ông trước khi rời đi. Trên đó chỉ viết mấy chữ — ngăn cản thầy ấy, đừng học bù.
Quý Minh Hi dịu giọng đáp: “Dù sau này có dùng đến hay không, thì các em cũng phải tiếp nhận nền giáo dục và việc học hành như người bình thường. Thầy cũng biết rồi đấy, đi học đâu chỉ để học kiến thức, mà còn để các em học cách sống chung với bạn bè, với cả thế giới này.”
Nhìn vẻ nghiêm túc vì học trò của Quý Minh Hi, Liễu Thư Lâm cũng cảm thấy có phần hổ thẹn. Nói đến chuyện học, ông chỉ nghĩ đến điểm số trên bài thi, mà quên mất trường học là nơi giáo dục toàn diện đức – trí – thể – mỹ – lao.
Mấy thầy giáo già như ông chỉ biết dạy làm bài, còn giáo dục năng lực tổng hợp thì vẫn phải dựa vào thế hệ giáo viên mới như cậu ấy thôi.
Ông đang định mở miệng tự kiểm điểm thì lại nghe vị “người làm vườn mới” này hỏi: “Không phải con người thì có được thi đại học không?”
Liễu Thư Lâm: “… Chắc là không được đâu nhỉ.”
Anh không cảm thấy để Quý Nhất đi thi là quá bất công sao?!
“Ừm, hơi rắc rối rồi.” Quý Minh Hi lẩm bẩm, vẻ đầy phiền não: “May mà ngoài Quý Nhất, trường mình còn có Quý Bách Hiểu.”
Anh chẳng phải mới vừa nói đi học không phải vì thành tích sao?!
Liễu Thư Lâm run run đưa tay lên: “Tôi cảm thấy đứa trẻ kia cũng không phải là…”
“Quý Bách Hiểu là người.” Quý Minh Hi mỉm cười cắt ngang.
Tiên hạ thủ vi cường! Chỉ cần tôi không thừa nhận, thì học sinh của tôi chính là con người!
Liễu Thư Lâm bị hành động “tự lừa mình dối người” này làm cho choáng váng, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng chẳng có gì lạ.
Dù sao Quý Minh Hi hồi còn đi học chính là một “vua cày cuốc” chính hiệu, tin tưởng tuyệt đối vào việc thành tích có thể thay đổi vận mệnh.
Không chỉ tự cày, anh còn kéo cả lớp cùng cày theo. Năm đó, họ đã lập nên tỷ lệ đậu đại học chưa từng có trong lịch sử trường Trung học Thanh Hà. Một người như thế, sao có thể để học sinh của mình buông xuôi nằm yên được chứ.
“Không giấu gì thầy, mục tiêu của em là đưa những học sinh vùng núi này ra khỏi nơi đây, để các em có cơ hội cảm nhận một thế giới tốt đẹp hơn.” Trong mắt Quý Minh Hi như chứa cả biển sao, tràn đầy đam mê và ánh sáng của người làm giáo dục.
Khoan đã… anh muốn đưa ai ra ngoài cơ?!
Liễu Thư Lâm giật thót, hoảng hốt không nhẹ. Với hai đứa học sinh kia, bất kể đưa đứa nào ra khỏi đây cũng đều có thể gây ra hỗn loạn cả!
Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên ba cái. Một cô gái mặc đồng phục học sinh bước vào, cúi đầu, trên tay cầm một tờ đơn xin thôi học. Cô ta đi thẳng đến trước mặt hiệu trưởng, nói: “Thầy hiệu trưởng, em muốn xin thôi học.”
Liễu Thư Lâm thở dài một hơi, cũng không còn tâm trí tranh luận gì thêm với Quý Minh Hi nữa. Ông vỗ vỗ vào chiếc ghế cạnh mình, ra hiệu cho cô gái ngồi xuống, giọng nặng nề: “Em Lý Thu Thu, thầy biết em đang buồn vì chuyện ông nội mất…”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng