Chương 1:
03/06/2025
Chương 2:
03/06/2025
Chương 3:
03/06/2025
Chương 4:
04/06/2025
Chương 5:
04/06/2025
Chương 6:
04/06/2025
Chương 7:
05/06/2025
Chương 8:
05/06/2025
Chương 9:
05/06/2025
Chương 10:
06/06/2025
Chương 11:
06/06/2025
Chương 12:
06/06/2025
Chương 13:
07/06/2025
Chương 14:
07/06/2025
Chương 15:
07/06/2025
Thật ra anh cũng chẳng biết sửa đồ điện, chỉ dựa theo nguyên lý “thứ gì không hoạt động thì đập thử” mà đập mạnh vài phát vào lưng máy. Tay anh vốn khỏe, đập cái máy kêu bang bang vài tiếng rồi… tắt tiếng luôn.
Xong đời, dính bẫy của đạo sĩ gian rồi.
Quý Minh Hi lại đập thêm vài cái nữa, rồi chột dạ nhìn quanh một lượt, lớn tiếng nói: “Cái radio này chắc là đồ lỗi rồi! Vừa đập nhẹ mấy cái đã im bặt. Lúc nãy tôi còn nghe thấy có tiếng cười trong đó nữa, đúng là hù người mà. Tôi phải đi kiện mới được!”
Vừa dứt lời, radio lại phát ra âm thanh, nhưng lần này không còn tiếng cười hay tiếng rè nữa, chỉ còn tiếng kèn trống và tiếng khóc lóc càng lúc càng tha thiết.
Phù… cách sửa đồ bà nội dạy vẫn hữu hiệu thật.
Anh cẩn thận đặt chiếc radio đỏ chót lại chỗ cũ, đảo mắt nhìn quanh nhưng vẫn không thấy ai.
Ngôi mộ bên cạnh được đắp sơ sài, chỉ là một mô đất nhỏ, lớp đất còn lún lõm, có vẻ vẫn chưa nén chặt. Trước mộ chỉ có ba chân hương cắm sẵn, chẳng có chút lễ vật nào.
Sau khi “vật lộn” với cái radio một trận, Quý Minh Hi bỗng cảm thấy hơi áy náy. Anh lấy từ balo ra ba quả táo cùng mấy cái bánh quy, đặt trước ngôi mộ rồi tiếp tục lên đường.
Đi được chừng mấy chục mét, khu rừng bỗng trở nên yên ắng, chiếc radio phát ra một tiếng rên rỉ chói tai rồi hoàn toàn im lặng.
Theo phản xạ, anh quay đầu nhìn lại — không rõ từ lúc nào, một cụ già đã nằm phủ phục trên mặt đất, bàn tay gầy khô bám chặt lấy chiếc radio màu đỏ.
Chiếc radio vốn đặt bên nấm mộ… giờ lại nằm ngay dưới chân anh.
“Ăn… ăn…” — tiếng phát ra từ chiếc radio đứt quãng như bị bóp nghẹt. Ngay sau đó, bàn tay kia hung hăng nện chiếc máy xuống đất. Radio phát ra một tiếng ục khẽ, rồi tắt lịm.
Theo góc độ tâm lý học mà nói, hành vi đó là dấu hiệu của sự tức giận pha lẫn xấu hổ, nói cách khác: cụ thật sự đang đói.
Vì thế Quý Minh Hi liền ngồi xổm xuống, mở từng món ăn trong tay ra, đặt trước mặt cụ, rồi hỏi: “Cụ có muốn ăn chút gì không ạ?”
“Không…”
Câu nói còn chưa dứt, chiếc radio nửa chìm trong đất lại vang lên: “Thà làm quỷ đói vất vưởng, còn hơn ăn nắm tro lạ của người ngoài.”
Cũng khá là chua ngoa mỉa mai đấy.
“Bốp!”
Cụ già đưa tay đập nguyên cái radio lún sâu vào đất, sau đó chậm rãi ngồi dậy. Dù người gầy trơ xương, vẫn không che nổi khí chất tiên phong đạo cốt toát ra từ mình.
Ông cụ kéo chặt lại chiếc áo bông vải dày nặng trên người, che kỹ thân hình khẳng khiu. Đôi tay lấm lem bụi đất đầy chai sần, hai má hóp sâu, trông như đã đói đến mức lả đi.
Quý Minh Hi nhìn thấy vết sẹo trên mặt ông cụ thì nhận ra được thân phận của cụ, nhưng không nói ra, chỉ đẩy túi đồ ăn vặt tới gần hơn rồi nói: “Cụ ăn đi.”
Cụ già chẳng cần đũa, đưa tay lấy bánh tổ trong túi rồi nhét vội vào miệng, ăn ngấu nghiến. Phải đến khi ăn hết sạch cả túi bánh tổ to tướng, ông cụ mới dừng lại, chắp hai tay, quay về hướng núi Hi Dương lạy ba lạy rồi khẽ nói:
“Ăn của người thì mềm lòng, mong Sơn thần đại nhân tha cho tôi lần này… Chàng trai, lời sau đây ta chỉ nói cho cậu nghe, cậu tuyệt đối đừng truyền ra ngoài.”
Trước kiểu mở đầu y như được phát “kỹ năng buff chính diện” thế này, Quý Minh Hi không nhịn được “Oa—” một tiếng, rất phối hợp gật đầu lia lịa, còn mở chai nước đưa cho cụ.
Ăn nhiều vậy mà không uống nước, nghẹn thì khổ.
Cụ già nhận lấy chai nước, ừng ực uống cạn sạch, rồi vẻ mặt nghiêm trọng nói:
“Con ma đó… cái xe đó… truyền thuyết là thật. Vài năm trước, ta từng thấy nó từ xa lúc lên núi. Nó được bốn người giấy khiêng, hình dáng giống như quan tài, tốc độ nhanh kinh khủng, còn có thể tự do đi lại trong núi Hi Dương…”
“Ghê gớm thật đấy, mà nếu ngồi được cái xe đó thì đâu cần leo núi nữa.”
Quý Minh Hi cảm thán, ánh mắt sáng rực lên, gương mặt đầy vẻ khao khát muốn thử.
Cụ già bị đôi mắt sáng rỡ kia làm nghẹn một nhịp, đôi mắt đục ngầu khẽ run rẩy, bắt đầu ngẫm lại những gì mình vừa nói.
Ông cụ nhớ là mình có nói rõ “trông như quan tài” mà nhỉ? Vậy sao thằng nhóc này vẫn còn mong chờ được ngồi thử?
Rõ ràng trước đây ai nghe truyền thuyết đó cũng sợ xanh mặt cơ mà!
Ông cụ định mở miệng kể tiếp, muốn cố ý khuếch đại thêm độ kinh dị của truyền thuyết này để chứng minh rằng việc mình sợ đến mức ba ngày không dám ra khỏi cửa năm đó cũng không đến nỗi quá nhát gan.
Nhưng vừa mới thốt ra một chữ, sắc mặt ông cụ bỗng thay đổi, lập tức rút chiếc radio đỏ chót ra khỏi đất, bò rạp người chui ngay ra phía sau mộ đất để ẩn nấp.
Nhìn dáng ông lão trườn đi thoăn thoắt, Quý Minh Hi không nhịn được cảm thán: Bảo sao ông cụ trông coi miếu gần trăm tuổi mà vẫn còn khỏe như vậy — thì ra là rèn luyện mọi lúc mọi nơi.
You cannot copy content of this page
Bình luận