“Lúc ta trở thành ứng cử viên thiên đạo, từng có một giọng nói vang lên với ta: Nếu muốn trở thành Tân Thần, phải chém đứt Cựu Thần. Chỉ cần có bốn yếu tố—khiên của Thần tộc với tình yêu vô tư dành cho thế gian, kiếm của Nhân tộc nghịch thiên cải mệnh, vuốt của Yêu tộc nghiền nát vạn vật, và nhân quả nằm ngoài Tam Giới—thì có thể giết chết Thiên đạo cũ.”
Hà Kim Bảo trầm ngâm một lúc rồi chỉ vào Yêu Yêu: “Ngươi là Nhân tộc, hắn là Yêu tộc, Thần tộc thì không biết còn sót ai không… Nhưng cái gọi là nhân quả ngoài Tam Giới là thứ gì mới được?”
Yêu Yêu: … Câu hỏi hay đấy. Mà cô cũng chịu, không biết luôn.
Phía bên kia cánh cửa không gian là trường trung học Dao Khởi. Các học sinh, nhận ra có điều bất thường, đã sớm kích hoạt kết giới phòng hộ khẩn cấp và ẩn nấp bên trong.
Nước lũ tràn tới bị kết giới đẩy ngược ra ngoài, không gây ra bất kỳ thiệt hại nào cho nhà trường.
Thiên đạo lơ lửng giữa không trung, như thể đang cố tình chờ đợi bọn họ đến.
“Hai… ta nghĩ rồi. Một vở kịch hay thì lúc nào cũng cần có khán giả. Lũ khán giả trước đã chọn hy sinh bản thân để cứu thế giới… vậy còn các ngươi thì sao?”
“Bọn ta chọn giết ngươi!” Yêu Yêu cưỡi mây bay lên, giơ kiếm đâm thẳng vào Thiên đạo.
Những người khác, cả nhân tộc lẫn yêu tộc, cũng lập tức lao theo, thế nhưng mọi đòn tấn công đều xuyên thẳng qua thân thể Thiên đạo, mà chính Y thậm chí vạt áo cũng không bị lay động chút nào.
“Chỉ là lũ kiến hôi chốn hồng trần, vừa có tí sức mạnh liền mơ tưởng thách thức trời xanh. Thật nực cười… khụ.”
Chữ cuối cùng còn chưa kịp dứt, áo của y đã bị xé rách một đường, có vết máu lờ mờ rỉ ra.
Một con cự thú chín đuôi đen kịt lơ lửng giữa trời, quanh thân cuộn đầy lôi điện dữ dội. Trên móng vuốt sắc bén của nó còn dính một mảnh tay áo của Thiên đạo.
Thiên đạo bật cười lạnh: “Suýt nữa thì quên… nơi này còn một kẻ đáng thương không nơi nương tựa có thể làm tổn thương được ta. Nhưng… móng vuốt có sắc đến đâu, không chạm được vào ta thì cũng vô dụng.”
Dứt lời, y hóa thành một cơn gió nhẹ, biến mất giữa không trung. Cùng lúc đó, trận thiên tai thứ hai cũng chính thức giáng xuống thế gian.
Lũ lụt trút xuống từ trời giờ đã biến thành dòng dung nham đỏ rực. Chưa kịp chạm tới đỉnh núi mà hơi nóng đã cuồn cuộn ập tới.
Quý Minh Hi ngẩng đầu lên, ánh mắt phản chiếu ánh sáng rực lửa của dung nham, đỏ rực đến ghê người.
Chỉ cần… chỉ cần chặn được cái khe trời đó lại…
Anh lấy pháp khí phi hành ra, cắn chặt răng, lao ngược lên giữa dòng khí nóng và áp lực nặng nề. Cổ họng dâng lên một vị tanh ngọt, máu do cạn kiệt linh lực trào ra nơi khóe môi, nhỏ giọt xuống chân núi Hi Dương.
Quý Minh Hi rút ra cánh hoa mà Lộc Nghênh Xuân từng đưa cho mình, điên cuồng hút lấy sức mạnh trong đó.
Hết cánh này đến cánh khác bị sử dụng, những cánh hoa khô héo lẫn máu rơi xuống đất, mọc lên những bông hoa vàng nhạt non tơ.
Nhụy hoa khẽ rung như chuông bạc, theo gió bay đi xa tít tắp. Gió thổi tới đâu, hoa nở tới đó.
Một kết giới bảo hộ khổng lồ bất ngờ hiện ra, ngăn cách hoàn toàn nước lũ và dòng dung nham, khiến thế giới như được khôi phục lại sự tĩnh lặng.
Lúc này, một người đàn ông tóc trắng bất ngờ xuất hiện và chậm rãi hạ xuống. Trong mắt Lộc Nghênh Xuân dâng lên làn hơi ẩm: “Thần núi Xuân Sinh…”
“Lâu rồi không gặp.”
Bóng dáng Thiên đạo lại hiện lên giữa không trung, lần này trong giọng nói hiếm hoi có xen lẫn phẫn nộ và kinh ngạc: “Ngươi… vẫn chưa chết?!”
“Nhờ phúc của ngươi đấy. Nếu không phải ngươi gây ra đại nạn khiến bọn trẻ kích hoạt kết giới, thì vài năm nữa ta cũng tan biến hoàn toàn rồi.”
“Vậy thì ngươi nên cảm ơn ta thật lòng.” Thiên đạo lại biến mất, và lần xuất hiện tiếp theo, y đã áp sát bọn họ, vừa ra tay đã khiến mấy người trọng thương.
Tuy những người ở đây đều là cao thủ sống lâu, tu vi không thấp, nhưng vẫn không phải đối thủ của Thiên đạo.
May mà Thần núi Xuân Sinh và Quý Minh Hi phản ứng kịp thời, lập tức dựng kết giới chặn đòn, nếu không e rằng mấy người kia đã bỏ mạng tại chỗ.
Hà Kim Bảo sốt ruột lẩm bẩm: “Khiên của Thần tộc, kiếm của Nhân tộc, vuốt của Yêu tộc đều có rồi… Vậy cái gọi là nhân quả ngoài Tam Giới rốt cuộc là gì?”
“Nhân quả ngoài Tam Giới.” Thiên đạo bật cười nhạt: “Chính là con đường Hoàng Tuyền mà các ngươi đang bước lên.”
Chỉ với một câu, y đã đoán ra thứ đó là khắc tinh của mình, thế nhưng y chẳng hề nổi giận, ngược lại còn dừng tay, mỉa mai nói tiếp:
“Nếu sớm biết các ngươi định gom đủ thứ đó để giết ta, ta đã chẳng phí sức xuống hạ giới. Nhân quả ngoài Tam Giới ấy, ta đã luyện thành con rối từ lâu. Linh hồn cây giữ vai trò quan trọng nhất, ta cũng đã hủy đi rồi. Ngay cả yêu thú canh giữ Thần thụ… cũng đã bị ta tra tấn đến mức đầy thương tích, quên cả bản thân mình là gì.”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng