Cô ấy vừa định mở miệng thì một con thằn lằn bốn chân nhỏ xíu bất ngờ lao ra từ góc tối. Nó chỉ to cỡ ngón tay cái, trong hang động u tối hoàn toàn không ai phát hiện ra.
Thằn lằn nhỏ mang đôi mắt rắn dọc màu máu, ánh nhìn tham lam khóa chặt dòng sông chảy xiết phía dưới, sát khí hiện rõ trong đáy mắt. Nó đã âm thầm tránh thoát mọi đợt dò xét, bò lên vị trí cao, giờ chỉ chờ một cú nhảy.
Chỉ cần nhảy xuống nhập biển, giao hóa thành long, hắn ta, hắc giao, vẫn có thể có được sức mạnh sánh ngang với thần minh!
Ngay khi chiến thắng dường như đã ở ngay trước mắt, “bụp” một tiếng vang lên, hắn ta đâm sầm vào một lớp sàn trong suốt, âm thanh vang lên khiến ai nghe cũng cảm thấy ê ẩm tận xương.
Mẹ nó, thì ra lối xuống dòng sông đã bị kết giới trong suốt chặn lại từ bao giờ.
Quý Minh Hi ngồi cạnh miệng hang, tay bóp đúng bảy tấc con thằn lằn bốn chân nhỏ kia, cười như không có chuyện gì: “Anh nghĩ tôi ngồi đây để làm gì?”
Việc Giản Hoang rút sức mạnh thiên đạo khi nãy không chỉ là để thừa cơ giết yêu, mà còn để đánh lạc hướng hắc giao, tranh thủ thời gian cho Quý Minh Hi bố trí kết giới.
Chỉ cần giao long không thể nhập hải, bọn họ sẽ không còn nỗi lo nào lớn.
“Có thể giao hắn cho ta không?” Yêu Yêu bước lại gần, đôi mày khẽ nhíu: “Hắn có gì đó rất lạ… khiến ta thấy bất an.”
Quý Minh Hi đưa con thằn lằn cho cô ấy. Hắc giao vùng vẫy dữ dội, như muốn chạy trốn, lại như đang sốt ruột muốn tới gần hơn nữa.
Yêu Yêu rút kiếm bên hông, định đâm xuyên tim hắn, nhưng đúng lúc ấy, con giao long trong tay cô ấy bất ngờ há miệng, phun ra một luồng sáng đen tím tinh thuần, bắn thẳng về phía mi tâm của cô ấy.
Tiếng đá va đập vang lên dội cả vách núi. Luồng sáng kia bay vọt lên không trung, hóa thành một bóng người bán trong suốt, lạnh nhạt cất giọng: “Quả nhiên con đường đoạt xác không khả thi… vậy thì, trước khi bị miễn nhiệm, ta sẽ khởi động thảm họa thiên nhiên lần hai, cho thế giới cùng ta chôn vùi.”
Giọng nói của y vang vọng trong hang như tiếng tụng kinh Phật, nghe thần thánh nhưng từng lời đều toát ra sự khinh miệt và thờ ơ với sinh mạng của muôn loài.
Dù y không tự xưng tên, nhưng trong lòng mọi người đều đã hiểu rõ—
Đó chính là Thiên đạo.
Y để lại câu nói cuối cùng như một lời tiên tri, rồi biến mất trong hang đá. Từ đầu tới cuối, y chưa từng nhìn bọn họ lấy một lần. Bởi trong mắt y, vạn vật thế gian chỉ là kiến hôi.
Mọi người lập tức đuổi theo ra ngoài, chỉ thấy bầu trời như bị xé rách, một lỗ đen khổng lồ như vực sâu hiện ra giữa tầng mây.
Thiên lôi rạch ngang bầu trời, vòi rồng cuốn xoáy trên mặt nước, dựng lên những con sóng cao hàng trăm mét. Nước lũ đổ xuống từ trên trời, như thể có một dòng sông dài chảy ngược từ lỗ trời kia đổ thẳng xuống nhân gian.
Cảnh tượng chẳng khác nào tận thế.
Đối mặt với loại thiên tai cấp độ này, con người quả thật yếu đuối như kiến cỏ. Ai nấy đều bất lực, thậm chí chẳng biết nên cứu từ đâu trước.
Quý Minh Hi lập tức dựng kết giới, phạm vi bao phủ toàn bộ vùng lãnh thổ của núi Hi Dương. Nhưng anh vẫn đang không ngừng mở rộng nó thêm nữa, sắc mặt đã tái nhợt vì tiêu hao quá nhiều sức lực.
May mắn là đây không phải trận chiến chỉ có một mình anh. Phía xa, Tiểu Hàn Sơn cũng đã mở kết giới khổng lồ, liên tục mở rộng về phía lãnh địa của Dạ Hoa Sơn, đó là vật phòng thân mà anh từng chuẩn bị cho Thuận Úc và Kỳ Dương Thiên.
Đế Đô cũng dựng lên kết giới, bao phủ khắp lãnh địa của Yêu Lao Sơn, người thực hiện là Quý Hảo đang tham gia trại huấn luyện ở Đế Đô, cùng với những người như Quy Lễ Quốc đang tĩnh dưỡng tại nhà.
“Có định vị được vị trí của Thiên đạo không?” Quý Minh Hi hỏi.
Hà Kim Bảo lắc đầu, sắc mặt trắng bệch: “Thiên đạo… không phải thứ mà phàm nhân như chúng ta có thể dò tìm được.”
“Ta thì có thể.” Giản Hoang vừa nói vừa vẽ một cánh cửa giữa không trung, giải thích đơn giản: “Ta từng là yêu thú sinh ra từ ngoài cửu thiên, vì công việc đặc thù nên trực thuộc bộ phận quản lý quy tắc thế giới. Do đó các loại thuật ẩn thân của Thiên đạo không có tác dụng với ta. Những gì hắn trao cho ta thực chất là để phong ấn sức mạnh và ký ức, khiến ta bị hắn khống chế.”
Nào ngờ, hắc giao vì muốn tạo thần mà rút lấy sức mạnh thiên đạo từ người Giản Hoang, vô tình giúp hắn phá được phong ấn và khôi phục ký ức.
“Yêu thú không bị Thiên đạo khống chế…” Đôi mắt Yêu Yêu sáng lên, chậm rãi nói:
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng