Danh sách chương

Quý Minh Hi vừa cảm động vừa xót xa—cảm động vì sự tin tưởng của học trò, xót xa vì Quý Nhất phải trải qua những chuyện thế này.

Anh ôm chặt lấy Quý Nhất, dịu dàng trấn an: “Không sao đâu, có thầy ở đây, chúng ta nhất định sẽ an toàn rời khỏi đây.”

Bàn tay có vuốt sắc bén vừa sắp chạm vào người thầy thì bị cái ôm xiết chặt đó làm lệch hướng. 

Vuốt của Quý Nhất cứ cào trong khoảng không, dù cố đến mấy cũng không chạm được vào người thầy lấy một chút, cái ôm ấy siết chặt đến mức ngay cả một con quỷ như cậu ta cũng cảm thấy nghẹt thở.

Nhìn thầy Quý gầy yếu vậy thôi mà sao sức mạnh khiếp người đến thế!

Cậu ta giận dỗi cào không khí suốt hai phút đồng hồ, cho đến khi tiếng chuông báo vang lên.

Thắng bại đã định, móng vuốt được rút về, gạch đá ngừng rơi, căn nhà nguy hiểm trở lại yên bình.

“Người đứng đầu đêm nay là — Quý Minh Hi!”

Giọng máy móc vang vọng từ xa tới gần, một tờ giấy khen màu vàng bay lơ lửng đến, trên đó viết: [Bạn học Quý Minh Hi đạt hạng nhất trong kỳ thi, đặc biệt thông báo chúc mừng].

Ánh mắt Quý Nhất tràn đầy ngưỡng mộ, nhìn chằm chằm vào tờ giấy khen kia không rời, nhưng cuối cùng vẫn không làm gì cả, chỉ nhẹ nhàng thở ra, gương mặt hiện rõ vẻ kiệt sức.

Khí đen từ người cậu ta không ngừng thoát ra ngoài, trong mắt mơ hồ có bóng rắn đen ẩn hiện.

Quý Minh Hi nhận lấy giấy khen, có hơi ngượng: “Tôi là giáo viên mà lại đi tranh nhất với học sinh, cũng kỳ quá nhỉ.”

Anh lấy bút định vẽ một nét lên giấy khen, nhưng không hiểu thứ giấy ấy làm bằng gì, ngay cả một vết xước cũng không để lại.

“Đây là một trong những năng lượng của linh cây hòe cổ, vật phàm trần không thể để lại dấu vết trên đó được.” Quý Nhất ngồi trên ghế, giọng nhẹ như sắp tan biến trong không khí.

Quý Minh Hi không tin: “Chắc chắn phải có thứ làm được.”

Vừa dứt lời, trong túi anh vang lên tiếng leng keng, anh lấy ra xem thì phát hiện thanh “Lưỡi dao khủng bố” tinh xảo chẳng biết từ lúc nào đã biến thành một cây bút.

Không hiểu sao, anh nghe được tiếng nói của “Lưỡi dao khủng bố”. Nó nói nó làm được.

Quý Minh Hi cầm lấy cây bút, gạch tên mình trên giấy khen, sau đó từng nét từng nét viết lại tên Quý Nhất lên đó.

“Giáo viên vốn không nên tham gia bảng xếp hạng. Người xứng đáng đứng đầu—là em.”

Quý Nhất nhận lấy giấy khen, ánh mắt thoáng chút xúc động, mở miệng định nói gì đó, cuối cùng chỉ thành hai chữ: “Cảm ơn.”

Cậu ta nhìn chằm chằm cái tên trên giấy khen, rồi từ từ nhắm mắt lại.

Cậu ta là người đứng đầu, cũng là Quý Nhất.

Sự ra đời của cậu ta, vốn không phải để giết chóc.

Giấy khen hóa thành ánh sáng màu xanh lá, ùa vào cơ thể Quý Nhất. Cảm giác kiệt sức lúc nãy dần biến mất, con rắn đen trong mắt cũng tan rã và biến mất.

“Ra ngoài thôi.” Quý Nhất chủ động cõng cậu bé mũm mĩm lên lưng, những tàn dư khí đen còn sót lại cũng dần truyền sang người cậu ta, rồi tiếp tục tản ra, hóa thành làn khói trong suốt tan vào không khí.

Khi họ ra ngoài, phía sau xuất hiện một ảo ảnh màn nước sụp đổ. Nhìn lại lần nữa, nào còn thấy ngôi nhà nguy hiểm lợp cỏ tranh—chỉ có một cây hòe cổ khổng lồ sừng sững bên dãy phòng học. Họ đã trở lại nơi bắt đầu.

“Con ơi con! Tỉnh lại đi!” Lại Thế An vội vàng đỡ lấy Lại Tử Hành từ chỗ Quý Nhất, không dám động vào bậy bạ, lập tức gọi cấp cứu tại chỗ. 

Sau khi vội vã cảm ơn, ông ta bế con rời đi, vừa đi vừa mắng đám người lừa con mình bị trúng tà.

Quý Minh Hi nhìn theo hướng hai người rời đi, khẽ thở dài: “Mê tín hại người… Cho nên chúng ta vẫn nên tin vào khoa học, bài trừ mê tín.”

Ba người còn lại tại hiện trường: …

“Hay là em thử nhớ lại xem tối nay mình đã trải qua những gì đi.”

Quý Minh Hi lên tiếng giải thích: “Từ nhỏ đến lớn,thầy chỉ thấy hai người mê tín dị đoan—một là học trưởng của thầy, bị lừa mất ba mươi vạn; người còn lại là hai cha con nhà họ Lại, bị trúng tà. Em nói xem, đây chẳng phải là mê tín hại người à?”

Mấy người còn lại âm thầm dời mắt sang chỗ khác. Nghĩ kỹ lại thì đúng thật, mê tín dị đoan đúng là hại người. Nếu không tin, thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

“Dù sao cũng đến dãy phòng học rồi, hay là nhân tiện kiểm tra trình độ các em chút nhé? Đề thi thì có sẵn rồi.” Quý Minh Hi phủi bụi trên người, tự nhiên quay sang hỏi Liễu Thư Lâm đề thi mô phỏng của trường đang để đâu.

Liễu Thư Lâm mồ hôi túa ra như tắm, bên trái là ánh mắt chờ mong của Quý Minh Hi, bên phải là ánh nhìn sắc lạnh của ân nhân cứu mạng và con quỷ không hiền lành gì—tình thế này còn khó chịu hơn cả khi đối mặt với Lại Tử Hành.

 

Hết

Chương 28:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page