Quý Minh Hi nhìn về phía Duyên Hựu Linh, người kia lắc đầu, tỏ ý rằng quả cầu cơ khí từng lấy được bên họ vẫn chưa vượt ngục.
Anh bước thêm hai bước, tầm nhìn lập tức sáng rõ.
Trước mắt là một phòng thí nghiệm đậm chất công nghệ cao. Ở giữa là một cô gái đang được ngâm trong dung dịch, toàn thân chìm trong ống thủy tinh trong suốt, bên ngoài phủ đầy dây điện đỏ xanh và các loại phù chú.
Vô số ánh sáng đang đổ vào cơ thể, phủ lên mí mắt đang nhắm chặt của cô gái một lớp hào quang thần thánh.
Trên đỉnh ống thủy tinh, một con giao long đen khổng lồ đang cuộn mình, khắp thân cắm chi chít ống dẫn.
Không khí đặc quánh mùi máu, hắc khí trong động đặc đến mức gần như che khuất toàn bộ ánh sáng, tranh nhau chui vào những vết thương trên mình con rồng.
Một vết máu vừa khép lại, vết khác lại bị xé toạc. Dòng máu vàng kim lấp lánh xen lẫn ánh tím nhạt theo ống dẫn tuôn ra ngoài.
Đầu còn lại của những dây ống và dây điện đều nối với một quả cầu máy móc đang lơ lửng giữa không trung. Nó không thuộc về thế giới này… nhưng lại mang theo sức mạnh của Thiên đạo.
Huyền học và công nghệ từ cõi cao tầng giao thoa với nhau, tạo nên một cảnh tượng lóa mắt như những cây nấm độc mọc ra từ gốc cây mục nát trên núi.
“Cảnh báo: năng lượng không đủ, xin nhanh chóng bổ sung năng lượng.”
Quả cầu máy móc không ngừng lặp lại câu đó. Mỗi lần lên tiếng, lượng máu trong ống dẫn lại tăng thêm, cả ánh sáng tím nhạt vốn gần như không còn cũng bị ép buộc rút ra bằng mọi giá.
Cái đuôi rắn không chịu nổi đau đớn, quật mạnh xuống đất. Trong làn sương đen dày đặc, Hắc Giao mở mắt, đồng tử dựng đứng đỏ như máu phát sáng lên, lộ ra vẻ điên loạn đến bệnh hoạn: “… Năng lượng, chẳng phải đang đến rồi sao.”
Vừa dứt lời, đuôi rắn đã quét mạnh về phía bọn họ. Mọi người lập tức dùng vũ khí ngăn đỡ, đúng lúc ấy ai nấy đều cảm nhận được khí tức của Lệnh săn yêu—thứ sinh vật như yêu ma trước mắt họ, vậy mà lại chính là Chấp pháp giả của vùng đất Yêu Lao Sơn.
Không trách họ kinh ngạc đến vậy. Trong mắt họ, Chấp pháp giả vốn là hiện thân của Thiên đạo, là kẻ chấp pháp công chính.
Thế nhưng kẻ trước mắt… lại chẳng khác nào ác quỷ chui lên từ địa ngục, mang theo cơn điên cuồng muốn hủy diệt tất cả.
Hà Kim Bảo quát lớn, đầy phẫn nộ: “Ngươi cướp lấy thần cốt của Yêu Yêu, hút cạn linh khí của Phúc An Sơn để phi thăng thành thần! Được Thiên đạo ưu ái, thoát khỏi kiếp nạn chư thần vẫn chưa đủ sao? Thân là Chấp pháp giả, ngươi đã trở lại nhân gian, còn muốn gì nữa? Vậy mà lại tạo ra yêu ma khuấy đảo thế gian, sa ngã thành ác quỷ!”
“Được thiên đạo sủng ái? Ha ha ha ha, đây là câu chuyện cười buồn cười nhất mà tôi từng nghe trong đời.”
Đuôi rắn lao thẳng về phía Quý Minh Hi, tốc độ nhanh đến mức chỉ còn lại tàn ảnh.
Quý Minh Hi vốn đã cảnh giác, lập tức giơ kiếm lên đỡ, nhưng có người nhanh hơn anh một bước.
Tiếng va chạm giữa đao và kiếm vang lên chát chúa đến ê răng, đá núi sụp xuống, mùi máu tanh nồng đậm hơn, màn sương đen cũng ào ạt kéo tới, che lấp tầm nhìn của bọn họ.
Tuy không thấy rõ kết quả, nhưng đuôi rắn thu về và Quý Minh Hi vẫn bình an vô sự đã đủ để chứng minh tất cả.
Lưỡi rắn đỏ máu thè ra, chậm rãi liếm lên vết thương đã bị chém mất một nửa, cất giọng u ám: “Thấy chưa, vị thần được thiên đạo sủng ái kia, đến cả một con yêu thú từ chín tầng trời rơi xuống cũng không đánh lại.”
Mọi người không thể tin nổi mà nhìn về phía Giản Hoang. Thực lực nghịch thiên như thế mà vẫn chưa phải thần ư? Yêu thú gì mà ghê gớm vậy trời.
Con ác giao dường như không vui khi bị phớt lờ, ánh đèn trên vách núi bỗng đồng loạt sáng bừng.
Hắn ta hóa thành một con người với gương mặt âm u lạnh lẽo, giữa mày chứa đầy u uất không tan: “Theo logic cốt truyện thì, chắc đến lúc phản diện kể chuyện đời rồi phải không?”
Hắn ta cứ thế lẩm bẩm kể tiếp, chẳng buồn quan tâm có ai nghe hay không: “Tôi tu vô tình đạo. Năm đó để phi thăng, tôi tự tay giết người mình yêu nhất, hủy luôn mái nhà từng khiến tôi cam lòng tầm thường nhưng ấm áp.
Thế nhưng sau khi lên trên rồi tôi mới phát hiện, thì ra điều tôi muốn, từ đầu đến cuối chỉ là người đó mà thôi. Vì vậy tôi trở về, dốc cạn tất cả chỉ để hồi sinh cô ấy, cho dù có phải từ bỏ mọi thứ mà tôi có.”
Câu chuyện sến súa nhưng nghe cũng hợp lý. Luồng thiên đạo lực từng tồn tại trên người con hắc giao kia dường như cũng đang ngầm chứng thực lời hắn ta nói.
Một kẻ điên vì yêu, một câu chuyện khiến người ta không khỏi cảm thán.
Những người đang đắm chìm trong bầu không khí ấy, bất kể là xúc động hay tức giận, bàn tay đang cầm vũ khí cũng vô thức hạ thấp xuống đôi chút, dường như đã lơi lỏng cảnh giác.
Nhưng đời nào thiếu vài kẻ không biết phối hợp.
Giản Hoang nhìn hắc giao bằng ánh mắt như nhìn đồ ngốc: “Anh tham vọng rõ rành rành thế kia, mà lại bảo tu vô tình đạo? Chắc tu luyện đến mức hỏng cả não rồi, tự bịa cho mình một câu chuyện ảo tưởng à?”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng