Hà Kim Bảo đáp: “Cần chứ, quẻ tượng cho thấy đó là chìa khóa để phá cục diện.”
Cuộc thảo luận tạm thời rơi vào im lặng. Vì không hề có ghi chép nào liên quan đến Thần Núi Yêu Yêu, họ cũng đành bó tay không thể dựng chuyện từ hư không.
Trầm mặc một hồi lâu, Ngân Như Ngọc mới chậm rãi lên tiếng: “Tôi biết có một người tên là Yêu Yêu…”
Tất cả đồng loạt nhìn về phía hắn ta với ánh mắt đầy kỳ vọng. Hắn ta ngừng một chút, rồi tiếp tục nói: “Xin lỗi… những ký ức về cô ấy đều nằm trong cái đầu của tôi, mà cái đầu đó thì đã bị chém mất trong trận chiến sau thảm họa thiên tai rồi.”
Trận chiến đó tính đến nay cũng đã hơn tám ngàn năm rồi. Đây cũng là lý do vì sao trước đó Ngân Như Ngọc luôn không tham gia thảo luận, có hy vọng rồi lại thất vọng, không bằng ngay từ đầu đừng có hy vọng gì cả.
“Không thể nào, quẻ tượng rõ ràng nói là ‘nhặt được mà không tốn sức’ cơ mà.” Hà Kim Bảo nhíu chặt mày.
Những người khác tham gia buổi thảo luận khẽ lắc đầu. Thôi giải tán đi, tính toán chẳng chính xác chút nào, tế bào não đều xài hết rồi, cả đống sách cổ cũng lật tung cả lên mà không thấy một dòng nào nhắc đến Thần Núi Yêu Yêu. Cái gì mà “không tốn sức”, toàn là nói suông.
Ngay lúc sắp tan họp, cửa phòng bất ngờ mở ra, người bước vào chính là Quý Minh Hi mà bọn họ ngày ngày trốn tránh chỉ sợ gặp rồi bị kéo đi học.
Vừa nhìn thấy Quý Minh Hi, phản xạ có điều kiện của bọn họ là muốn lập tức lủi về kết giới riêng của mình. Thế nhưng chưa kịp trốn thì ánh mắt đã bị cái đầu trong tay anh thu hút.
Đôi mày hơi cau lại, ngũ quan mạnh mẽ đầy khí khái, vết sẹo để lại từ chiến tranh… càng nhìn càng giống một người.
Quý Minh Hi đưa cái đầu cho Ngân Như Ngọc, nói: “Một học sinh mang từ Yêu Lao Sơn về, tôi thấy khí chất rất giống anh, có muốn thử không? Tôi cảm thấy cái này còn tốt hơn quả bóng da nhỏ của Kiều Ny.”
“Cảm ơn… đây đúng là đầu của tôi.” Giọng Ngân Như Ngọc run rẩy, vừa gắn đầu vào chỗ cổ, vết thương liền biến mất. Cái đầu từng trông như đầu búp bê lúc này mở mắt, trong mắt tràn đầy uy nghi và sát khí.
Vị đại yêu vừa rồi còn nghi ngờ khả năng bói toán của Hà Kim Bảo không nhịn được lẩm bẩm: “Quả thật là ‘nhặt được mà không tốn sức’… Chuẩn, đúng là chuẩn thật.”
Sau khi có lại cái đầu, khí thế của Ngân Như Ngọc lập tức thay đổi, sát khí và uy nghi tràn ngập quanh người. Từ người hắn ta phát ra một luồng ánh sáng, thẳng tắp lao tới ngực Hà Kim Bảo.
Luồng sáng trắng chói lòa bao trùm cả thân hình Hà Kim Bảo. Trên trời sấm sét nổ vang, dị tượng hiện ra bất ngờ.
“Đây là… tướng mạo thành thần?”
Lộc Nghênh Xuân đạp không mà lên, nhìn thấy những đám mây hình hoa sen tản ra trên bầu trời, tia chớp len lỏi giữa mây, tạo thành một hình Bát quái, sấm sét gầm vang nhưng không một tia nào đánh xuống. Rõ ràng đây chính là con đường phi thăng sau khi vượt qua kiếp nạn.
Nó nghi hoặc hỏi: “Rốt cuộc các ngươi là ai? Sao có thể thành thần mà không trải qua lôi kiếp hay tâm ma thử luyện?”
Quý Minh Hi không hề tiết lộ chuyện Ngân Như Ngọc từng là bán thần. Trong trường, mọi người cũng chỉ nghe loáng thoáng mấy câu mơ hồ trong lúc hắn ta phát điên, rằng hắn ta từng được gọi là Chiến Thần.
Còn người luôn ở bên hắn ta là Hà Kim Bảo, ngoài việc bói toán rất giỏi, nhìn kiểu gì cũng giống một người bình thường.
Thế mà giờ đây, người tưởng như vô hại đó lại khiến trời đất xuất hiện dị tượng thành thần.
Tầng mây bị xé toạc, ráng vàng chiếu xuống từ đường chân trời, nhưng rất nhanh liền bị mây đen che khuất, tất cả dị tượng chỉ thoáng qua trong chớp mắt rồi biến mất không dấu vết.
Không có ai thành thần, bậc thang đón thần cũng không hề xuất hiện. Những lời mà Lộc Nghênh Xuân vừa nói nghe chẳng khác gì một trò cười.
Nó lẩm bẩm như tự giễu: “Chẳng lẽ tôi nhìn nhầm? Tôi đã nói mà, làm gì có chuyện không qua lôi kiếp mà cũng thành được thần.”
“Ngài không nhìn nhầm đâu.” Ánh sáng trắng tan đi, khí chất giang hồ thầy bói của Hà Kim Bảo hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ tiên phong đạo cốt, thần sắc nhẹ nhàng.
Anh ta chắp tay hành lễ, nói: “Xin phép được giới thiệu lại, tại hạ Hà Kim Bảo, giang hồ gọi là Kim Thạch Đầu. Vị này là đạo lữ của tôi là Ngân Ngật Đáp.”
Kim Thạch Đầu và Ngân Ngật Đáp, hai cái tên đậm chất giang hồ kỳ quặc này vốn nên khiến người ta bật cười, thế nhưng chẳng ai cười nổi, bởi vì… người tên Kim Thạch Đầu này chỉ còn một bước nữa là thành thần rồi.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng