Danh sách chương

“Xem ra phải đi một chuyến xa rồi.” Quý Minh Hi vươn vai, giọng điệu nhẹ tênh như thể đang nói “đi dã ngoại một chuyến thôi mà”.

Anh không ít lần thấy may mắn vì giờ mình là con người. Tuy rằng sức mạnh yếu đi nhiều, nhưng lại có thể tự do đi khắp nơi. Nếu là thân phận trước kia, anh vốn không thể rời khỏi lãnh địa của núi Hi Dương.

Ngải Tả Tư nhìn anh, chợt nói: “Tôi cũng đi. Dù bây giờ tôi không còn mạnh, cũng vẫn hơn mấy tên thuật sĩ hạng hai.”

Duyên Hữu Linh im lặng hồi lâu. Hắn ta biết rõ rủi ro phía sau chuyện này, cũng hiểu rằng không thể để người khác bị kéo vào cuộc. 

Hắn ta vốn muốn giống như mọi khi nói “giao cho tôi”, nhưng lần này — đối phương là kẻ đã âm mưu tạo thần suốt bao nhiêu năm, là một Chấp pháp giả… Hắn ta không dám chắc mình có thể làm được.

Đúng lúc hắn ta còn đang do dự, thì có người lên tiếng phản đối.

“Không được.” Giản Hoang vô cùng kiên quyết.

Hắn luôn nghe theo mọi chuyện của Quý Minh Hi, chỉ riêng lần này là phản đối. Bởi vì hắn chính là Chấp pháp giả của núi Hi Dương — không có thuật phân thân như Thiên Chế, hoàn toàn không thể bước chân vào địa phận Yêu Lao Sơn.

Nếu không thể theo sát, lỡ như Quý Minh Hi bị thương mà hắn không ở bên thì biết làm sao?

Như thể đã đoán trước được phản ứng của hắn, Quý Minh Hi nhẹ nhàng trấn an: “Đừng căng quá mà, em chỉ đi thăm dò tình hình thôi, sẽ không sao đâu. Mà nếu có chuyện gì… thì cũng là hắn gặp chuyện, không phải em.”

Giản Hoang biết tính anh cố chấp như con lừa, chuyện đã nhận định thì cứ một đường mà làm, dù có đâm đầu vào vách cũng không quay đầu. 

Không thì trước đây đã chẳng làm ra cái chuyện xây trường học chịu thiên kiếp, chuyển thế thành người điên rồ đến vậy.

Hắn cũng biết — Quý Minh Hi có một con át chủ bài. Nếu dùng nó, chắc không ai trong thiên hạ đỡ nổi. 

Nhưng cái giá phải trả… là hồn phi phách tán, tan thành tro bụi. Cũng vì có át chủ bài đó mà Quý Minh Hi mới dám mạo hiểm, nhưng Giản Hoang không muốn anh phải đánh đổi bằng mạng sống.

Biết mình không thể thuyết phục được, Giản Hoang lùi một bước: “Nuôi tụi nó chừng đó năm, cũng đến lúc nên dùng rồi.”

“Tụi nó” đương nhiên là đám yêu quái trong trường học.

Trước khi Quý Minh Hi kịp từ chối, hắn đã nhanh miệng nói trước: “Hoa trong nhà kính mãi mãi không thể lớn lên được. 

Với lại… em nghĩ anh mở tiết thể dục chỉ để dỗ tụi nó chơi à? 

Ngân Như Ngọc dù là thân thể bán thần, vẫn là con người, hơn nữa còn không dùng thần lực khi chiến đấu. 

Chấp pháp giả không làm gì được hắn đâu, cùng lắm chỉ cảm thấy khó chịu. Còn Đói Đói, đây chẳng phải là cơ hội tốt để báo thù à? À đúng rồi, Vô Diện không biết có lén chuyển được hồn tôi qua đó không nữa…”

Quý Minh Hi có phần bất ngờ. Dù biết Giản Hoang ngoài miệng chê bai đám nhóc trong trường, nhưng thật ra vẫn rất quý tụi nó, anh cũng không ngờ Giản Hoang lại nhớ rõ rành rọt từng ưu điểm, từng đặc điểm, từng tính cách của lũ nhóc kia như lòng bàn tay vậy.

Dù không đúng lúc lắm, nhưng anh vẫn không kìm được mà nở một nụ cười khẽ: “Thật ra anh cũng khá thích bọn nhóc đó chứ gì.”

“Là vì cậu thích bọn chúng.”

Bởi vì người mà hắn yêu quý thích những yêu quái đó, nên Giản Hoang mới thử tìm hiểu, mới dần dần nảy sinh một chút tình cảm với đám tiểu yêu ấy.

Bên này vẫn đang bàn bạc về việc cử ai đi đến Yêu Lao Sơn thì dân bản xứ của trường Trung học Dao Khởi lại bắt đầu gây chuyện.

Trong phòng tiếp khách của trường, có mấy yêu quái tay cầm căn cước công dân ngồi ngay ngắn, ai nấy trông đều rất… “ghê gớm”.

Họ là những yêu quái đã sống trà trộn trong xã hội loài người, tự mình làm căn cước. 

Nhưng vì có hình dạng con người là trung niên nên trước nay chưa từng được đi học. 

Thực lực cũng không mạnh, chỉ có thể làm công nhật ở các công trường, xoay xở đủ đường để kiếm sống. 

Gần đây, nghe nói trên mạng có một ngôi trường dành cho yêu quái, họ vội vàng tìm đến ghi danh. Mấy chuyện khác không nói, ít nhất cũng phải kiếm được cái bằng cấp, sau này dễ tìm việc.

Ngoài ra, cũng có vài yêu quái là vì Thần Lộc và Bạch Hạc — hai giáo viên trong trường — mà đến. 

Người thường thì không nhận ra gì, nhưng những yêu quái từng trải này chỉ cần liếc mắt là đã nhìn ra thân phận thật sự của hai vị đại năng kia. 

Giờ linh khí suy giảm, tu hành khó khăn, nếu được hai người chỉ điểm đôi ba câu thôi thì tu vi cũng sẽ tăng lên vùn vụt.

Một con hồ ly nhỏ màu hồng vừa ấn móng lên sách giáo khoa vừa thở dài: “Haizz, trường vốn đã đông, giờ lại có thêm học sinh mới đến giành tình cảm của Thần Núi với bọn mình. Nghe nói dưới chân núi còn cả một đám nữa cơ.”

 

Hết

Chương 268:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page