Danh sách chương

Đám yêu kia rõ ràng là từ Yêu Lao Sơn vượt ngục ra, lý ra đều đã được tự do.

Việc nhà trường quay phim tuyên truyền cũng là để cung cấp cho họ một nơi trú thân ổn định. Nhưng vì sao họ không chọn vào trường – nơi được bao ăn bao ở – mà lại chạy khắp nơi rao giảng và bán đá?

Lúc này, Huyễn Liệt đang cắm đầu chạy trốn, len lỏi tránh xa đám đông, luồn lách vào một con hẻm dơ bẩn. 

Ở đó có hai chiếc thùng rác to bốc mùi hôi nồng nặc, đến mức dù có người muốn vứt rác cũng chỉ dám đứng thật xa, chẳng ai dám đến gần.

Huyễn Liệt cõng em trai vượt qua thùng rác, đi vào sâu trong hẻm. Trong góc tối, một người mình đầy vết thương, gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương đang ngồi đó. Bên cạnh cậu ta là hai cái bánh bao vẫn còn đang tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.

Anh ta nuốt nước miếng, cố nhịn cơn thèm, hỏi: “Cậu đi cướp à?”

“Nếu tôi mà làm ra được mấy chuyện đó thì đã chẳng phải quay về rồi.” Hùng Nguyệt Bán nhấp một ngụm sữa đậu nành, một ngụm nhỏ mà phải chia làm ba lần uống.

Đối với bọn yêu như bọn họ, đồ ăn thật ra chẳng có mấy tác dụng thiết thực. Nhưng sau từng ấy năm bị giam giữ, ly sữa đậu nóng giữa mùa đông này đối với anh ta không đơn thuần chỉ là để no bụng.

Cậu ta đưa chiếc bánh bao thịt cho Huyễn Liệt, nói: “Một con người đã mua cho tôi đấy, thơm lắm, anh thử xem đi. Thời đại này thật tuyệt, không còn chiến tranh, cũng không có nạn đói nữa…”

Huyễn Liệt lấy một cái bánh bao nóng hổi, bẻ thành ba phần, chia đều rồi mới cẩn thận liếm láp từng miếng.

“Cho nên tôi không muốn tiếp tục làm chuyện đó nữa.”

“Cậu điên rồi à? Không làm thì chúng ta sống kiểu gì?” Huyễn Liệt lập tức cảm thấy cái bánh bao trong tay chẳng còn mùi vị gì, liền dựng dáng vẻ đại ca ra để khuyên nhủ: “Ngọn núi chúng ta từng sống đã không còn nữa, toàn là đường lớn. Con người cũng chẳng ưa gì chúng ta. Không quay về Yêu Lao Sơn thì chúng ta còn có thể đi đâu?”

Hùng Nguyệt Bán căng thẳng chà chà hai bàn tay vào nhau: “Thì… thì… nói chung là sẽ có cách.”

Dù cậu ta vẫn chưa nghĩ ra cách nào, nhưng biết rõ chuyện bọn họ đang làm là không đúng. 

“Yêu Yêu đâu có phải Thần Núi thật sự, mấy đức tin đó cô ấy đâu có nhận được. Trước kia bị ép rút máu để làm chuyện xấu thì đành chịu, chứ giờ còn tự nguyện giúp con rắn kia nữa, Yêu Yêu mà tỉnh lại chắc chắn sẽ nổi giận.”

Huyễn Liệt muốn phản bác, nhưng cuối cùng vẫn chỉ cắn môi nhịn xuống.

Dù không nói gì, trong lòng ai cũng rõ ràng: có lẽ… Yêu Yêu sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Không khí lại trở nên nặng nề, Huyễn Liệt thở dài: “Cậu nói đúng. Hắn ta đã lừa chúng ta quá lâu rồi. Giờ lại bịa ra cái gọi là Thần Núi Yêu Yêu, ai biết là cái thứ quỷ gì. Lỡ thật sự gây ra chuyện gì không thể cứu vãn, lão tổ tông dưới suối vàng chắc cũng phải đội mồ sống dậy mà đánh chết ta mất.”

Anh ta dốc toàn bộ mặt dây chuyền trên người xuống, ném cả xuống đất, như thể vừa vứt bỏ một gánh nặng khổng lồ. 

Dù phía trước chưa biết đi đâu, nhưng ít ra thì, những chuyện trái với lương tâm này – bọn họ không thể làm nữa.

“Anh đẹp trai, anh có muốn tin vào Thần Núi Yêu Yêu không? Tin là có quà tặng đó nha~ Chỉ cần tin Thần Núi, dây chuyền trị giá 998 này tặng anh miễn phí luôn đó!” Giọng một cô gái trong trẻo vang lên từ đầu hẻm.

“Nhất định phải tin Thần Núi Yêu Yêu sao? Chứ tôi thì lại thích Thần Núi Mò Cá hơn, cảm giác rất hợp khí chất của một người lao động như tôi đấy.”

“…Sao cô không nói luôn là còn có Thần Núi Xui Xẻo nữa đi?”

“Thật ra tôi cũng khá thích câu chuyện về Thần Núi Xui Xẻo đấy chứ, nhưng năm ngoái bị lừa trong miếu, tiếc tiền quá nên giờ cảm thấy Thần Núi Mò Cá vẫn là số một.”

“Anh đang giỡn mặt tôi à?” Giọng nói bên kia bắt đầu mất kiên nhẫn, âm lượng cũng hạ thấp xuống: “Nhìn vào cái này, anh chắc chắn sẽ tin vào Thần Núi Yêu Yêu đúng không?”

“Tin… cái con khỉ! Trên mạng nói không sai, fan cứng của Thần Núi Yêu Yêu đúng là nhiều thật. Một chương trình phổ cập văn hóa dân gian đàng hoàng mà bị các người làm cho giống như cái fandom tranh phiếu. 

Thần Núi nào mà chẳng có câu chuyện riêng, mắc gì phải ganh đua phân cao thấp, có phải thi bảng xếp hạng đâu. 

Còn nhỏ tuổi mà không chịu học hành tử tế, cứ đi làm ba cái chuyện này, mấy người như các cô mới là nguyên nhân khiến văn hóa dân gian không thể sống yên ổn.”

“…Xin lỗi…”

 

Hết

Chương 264:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page