Mọi việc xảy ra quá đột ngột, nó còn chưa kịp nhớ ra câu chú nào, chỉ biết hoảng loạn nhắm tịt mắt lại, cả lớp lông mềm trên người đều xù lên như quả cầu lông sắp nổ tung.
Cảm giác đau đớn mà tiểu hồ ly tưởng tượng mãi không xuất hiện. Nó rơi vào một vòng tay ấm áp—giống hệt cái ôm đã từng cứu nó khi cận kề cái chết năm xưa, mang theo hơi thở dịu dàng của sự sống.
Đó là mùi hương của Thần Núi. Nó tham lam dụi dụi vài cái trong lòng anh, nhưng ngay sau đó, một luồng sát khí đột ngột ập đến khiến nó dựng cả lông. Hỏng rồi! Suýt nữa quên mất chuyện mình vừa làm…
Thân thể nhỏ nhắn của hồ ly hồng lập tức cứng đờ, lật ngửa bốn chân lên trời, giả chết như thiệt. Dù đây có là vòng tay đưa nó đến cái chết đi nữa… nó cũng muốn cố thêm tí nữa.
Quý Minh Hi bật cười, đưa tay vuốt lông cho nó: “Vẫn sợ tôi như hồi đó à? Mỗi lần thấy tôi là lại giả chết.”
“Em đâu có sợ ngài!” Tiểu hồ ly bật dậy trong một cú lật người gọn gàng, hai cái móng bé tí huơ huơ trong không trung, giọng lắp bắp nhưng rất gấp: “Ngài đã cứu em, em còn cảm ơn không hết, làm sao mà sợ ngài được chứ!”
“Nhưng mà mỗi lần tôi xuất hiện là mấy đứa đều chạy nhanh như bị truy nã…” Quý Minh Hi lẩm bẩm, bắt đầu thấy có gì đó sai sai—chắc có hiểu lầm gì ở đây.
“Là vì bọn em sợ yêu khí của mình sẽ làm hại ngài!” Tiểu hồ ly giải thích, giọng rất nghiêm túc:
“Ngài cũng biết mà, bọn em là yêu có huyết thống gần với thần thú, bẩm sinh đã mang truyền thừa.
Trong đó có kể rằng, thời thượng cổ, từng có một vị bán thần nhân hậu đã nhận nuôi rất nhiều yêu quái và linh hồn lang bạt vì chiến tranh.
Nhưng sau đó vì quá thân thiết với một yêu quái, ngài ấy không thể phi thăng, cuối cùng ngã xuống núi Phúc An.
Tổ tiên dặn rồi, chính con yêu kia đã hại vị bán thần ấy. Vậy nên để không hại đến ngài, chúng em đành nhẫn tâm giữ khoảng cách…”
Quý Minh Hi nghe mà chỉ biết lặng lẽ nghĩ thầm, cái “quá thân thiết” trong câu chuyện đó… chắc không giống như tụi nhỏ này tưởng đâu.
Nhưng chúng vẫn còn là trẻ con, chưa hiểu nổi tình cảm phức tạp của loài người, nên chắc nghĩ “gần gũi” tức là “đứng gần” thật sự.
Tiểu hồ ly dùng móng che mặt, quay về phía gốc cây hét lên đầy uất ức: “Các người đi theo Thần Núi đại nhân bao lâu rồi mà không ai kể chuyện này cho ngài ấy biết sao?!”
“Là tại tôi đến muộn! Không phải chính cô kể với tôi à?”
“Lúc nhỏ tôi bị bỏ rơi vì thể chất yếu, truyền thừa không trọn vẹn, chuyện đó là mấy người kể lại cho tôi đấy chứ!”
“Đừng nhìn tôi! Tôi vẫn là trẻ con mà! Mấy chuyện thế này là do đám lớn các người nói mới đúng!”
“Hu hu hu… Vậy mà bọn mình lại để Thần Núi hiểu lầm suốt bao nhiêu năm…”
Ngay lúc ấy, Quý Minh Hi thấy không gian dưới gốc cây dao động một hồi.
Thuật ẩn thân bị phá vỡ, một đám động vật nhỏ nhào ra như ong vỡ tổ, lũ lượt chạy về phía anh.
Chúng chỉ cần vài bước đã nhảy lên người anh túm tụm, đến cả khí lạnh quanh Giản Hoang cũng bị chúng làm ngơ hoàn toàn.
Đám sinh vật lông xù này đều là những thần thú được anh “nhặt” về.
Vì thần thú là loài gần với thần minh, huyết mạch cực kỳ quý hiếm, dù là cận huyết cũng rất ít ỏi, vậy mà suốt bao năm qua, Quý Minh Hi lại nhặt về cả một “đội quân nhỏ”.
Có lần Lộc Nghênh Xuân nhìn thấy còn không tin nổi, bảo chắc huyết mạch thần thú trên toàn thế giới đều tụ lại chỗ anh rồi.
Thần thú có chu kỳ trưởng thành cực kỳ dài, nên dù đã bao nhiêu năm trôi qua, bọn nhỏ vẫn giữ nguyên hình dạng ấu thể, đáng yêu đến mức không thể chịu nổi.
Một con gấu đen nặng hơn ba mươi ký từ trên cây bay tới như viên đạn pháo, Quý Minh Hi đưa tay đỡ lấy, nhưng bị lực va chạm đẩy lùi một bước, cả người ngã vào lòng của Giản Hoang.
Giản Hoang cũng không đứng vững, ôm lấy anh rồi ngồi phịch xuống đất.
Lũ thần thú thấy gấu đen chiếm được “tiện nghi”, lập tức đỏ mắt vì ghen tị, chẳng thèm để tâm đến khí lạnh của Giản Hoang nữa, chỉ coi hắn như một cái “giá đỡ biết phun lạnh”, thi nhau nhào tới leo lên.
Chỉ trong chốc lát, cả hai người đã bị vùi lấp trong một biển lông mềm mại. Đến cả khí lạnh trên người Giản Hoang cũng bị sự ấm áp này làm tan biến.
Tiểu hồ ly màu hồng với đôi mắt long lanh đảo một vòng, lập tức phát hiện có gì đó không đúng, với thể chất của một Chấp pháp giả, sao có thể bị bọn nhỏ húc ngã được? Nhất định là cố ý!
Nó vỗ vỗ vào tay Thần Núi, định nhắc anh cẩn thận với tên chế tài có tâm tư mờ ám kia, thì lại thấy Thần Núi đang ôm con gấu nhỏ, cười cười có chút ranh mãnh, nói với Giản Hoang: “Đứa nhỏ này giống anh ghê.”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng