Thế nhưng, khung cảnh náo nhiệt với hàng vạn người đăng ký mà anh tưởng tượng chẳng hề xuất hiện. Thứ đang “chào đón” anh, chỉ là những đợt gió rét cắt da cắt thịt.
Quý Minh Hi lại mở trang video ra lần nữa, nhất định là có gì đó nhầm lẫn ở đâu rồi.
Dưới hiệu ứng lan truyền từ chuyên mục dân gian, đoạn phim tuyên truyền do Khang Nhất Hào phụ trách cũng bùng nổ lượt xem.
Bất kể là lượt phát hay lượt chia sẻ, đều đạt đến con số kinh người. Nhưng tại sao—không có lấy một yêu quái nào đến đăng ký học?!
Anh ngồi cô đơn trên chiếc ghế trước cổng trường, dần dần trượt người xuống, nằm yên như một con cá mặn chính hiệu.
Cảm giác thất vọng dường như đã ngưng tụ thành hình thể, đến mức ánh sáng tín ngưỡng vẫn không thể che mờ được.
Gió núi thổi qua khiến cây cối đung đưa, lá xào xạc, thân cây cũng rung bần bật như thể đang chịu đựng cơn bão cấp 10.
…Sao cái trò che mắt này quen vậy trời?
Quý Minh Hi lặng lẽ nhích người, cố gắng từ tư thế “cá mặn” chuyển về kiểu ngồi thẳng lưng đàng hoàng như một giáo viên chuẩn mực.
Trong tiếng xào xạc của lá cây còn xen lẫn vài giọng nói nhỏ, cố tình đè thấp:
“Anh ấy không nằm nữa kìa, có khi nào phát hiện ra tụi mình rồi?”
“Không thể nào! Ảo thuật ẩn thân của tôi ngay cả Chấp pháp giả cũng bó tay, anh ấy chỉ là con người, sao có thể nhìn ra? Nếu mà anh ấy phá giải được chiêu của tôi tới hai lần trong thời gian ngắn, tôi nhận luôn anh ấy là cha!”
Quý Minh Hi đang định ngồi dậy thì lại… lặng lẽ nằm xuống, hai tay khoanh trước ngực, tư thế ngay ngắn như thi thể trong viện y học, toát lên vẻ kiên cường đúng chất một người thầy.
Cũng khó mà nói rõ là anh đang bảo vệ lòng tự trọng cho mấy đứa nhỏ, hay đơn giản là không muốn phải “lên chức” ngay tại chỗ.
“Thấy chưa, anh ấy nằm xuống lại rồi, chắc chắn là chưa phát hiện ra mình.”
“Thật luôn! Mau mau mau, tranh thủ anh ấy chưa nhận ra, thử chút xem sao!”
Quý Minh Hi ngước nhìn bầu trời đầy sao, vờ như chẳng nghe thấy gì trong những tiếng gió thổi lồng lộng.
Dù bọn nhỏ không nói ra, anh cũng biết rõ chúng định làm gì, cũng chỉ là muốn thăm dò cái thân phận “Thần Núi” mỏng manh sắp rách kia của anh thôi.
Miễn là anh không lên tiếng, thì ai có thể chắc chắn anh chính là cái “Thần Núi lười đi dạo” đang hot trên mạng kia chứ?
“Thưa Thần Núi đại nhân, ngài là tín ngưỡng duy nhất của em, cảm ơn ngài đã ban cho em một cuộc đời mới!”
“Em nguyện mãi mãi là tín đồ trung thành của ngài!”
Vô số lời tụng ca vang lên, ánh sáng chói lóa từ phía gốc cây cổ thụ bắn vọt tới, hội tụ lên người anh, khiến độ sáng toàn thân anh tăng vọt thêm mấy cấp nữa.
Quý Minh Hi: …Tính sai rồi.
Những tiếng hô vang như sóng biển rì rào cuối cùng cũng lắng xuống, chỉ còn lại một tiếng hét từ phía sau vang lên rõ mồn một: “Thần Núi đại nhân, em yêu ngài!!!”
Quý Minh Hi đang trong trạng thái “bệnh muốn chết” lập tức bật dậy, sắc mặt hoảng hốt, câu này không thể nói với một người đã có gia đình như anh được đâu!
Không gian bỗng vặn vẹo trong chớp mắt, một người đột ngột xuất hiện, khí tức bạo ngược đè nén tới cực điểm: “Ai yêu ai? Ra đây nói chuyện kỹ chút nào.”
Không gian xung quanh tức thì yên lặng đến mức cả gió cũng ngừng thổi. Chỉ còn cây cổ thụ trăm năm bên cạnh ghế đá là đang run lên liên hồi với tần suất bất thường, tụi nhỏ chỉ tính “câu cá chơi chơi”, ai ngờ câu trúng… cá mập ăn thịt trong biển sâu.
Giọng trẻ con vừa hô to lúc nãy lại vang lên, lần này run rẩy nhưng vẫn có chút không cam lòng: “Cho dù trước đây anh có yêu Thần Núi, giờ anh yêu là thầy Quý… thì liên quan gì đến việc tôi yêu Thần Núi chứ? Dù trời có sập xuống, tôi cũng sẽ nói trăm lần tôi yêu Thần Núi! Tôi yêu Thần Núi! Tôi yêu—”
“—Ái da, ai đá tôi đấy?!”
Một con tiểu hồ ly màu hồng nhạt từ trên cây rớt “bịch” xuống đất, đôi mắt tròn xoe long lanh, chớp chớp đầy vẻ mơ màng vô tội như một đứa nhỏ bị đẩy ra chịu trận oan ức.
Lúc nãy ngồi ở hàng sau bị che kín mít, hoàn toàn không thấy rõ tình hình phía trước.
Giờ bị đá bay ra, mới phát hiện—hóa ra toàn bộ ánh sáng tín ngưỡng đều đang đổ dồn về người thầy Quý kia.
Nghĩ đến những lời mình vừa hùng hồn hô to, hai mắt tiểu hồ ly tối sầm, chỉ cảm thấy đời yêu đến đây là… chấm hết rồi.
Cặp móng vuốt nhỏ khẽ dịch chuyển, lén lút định chui lại vào hội “tàng hình”, nhưng vừa mới nhúc nhích được một đoạn liền bị đá bật ra lần nữa. Mà cú đá này hơi mạnh, khiến nó loạng choạng suýt nhào thẳng lên ghế đá.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng